Bé Đạo Sĩ Biết Bắt Quỷ Xuống Núi Được Cả Nhà Cưng Chiều Tận Trời


Hai má bé con phồng lên khi ăn, nhìn rất đáng yêu, bím tóc nhỏ trên đầu cũng đong đưa theo.


"Anh trai ăn.

"

"Cha cũng ăn đi.

"

"Được, cảm ơn Quả Quả.

"

Bé con híp mắt lại cười vui vẻ.


Ba người hòa thuận vui vẻ ăn bữa tối.


Mà lúc này ở Cục Cảnh sát không có khung cảnh tốt đẹp như vậy.


Phó Lâm ở trong phòng thẩm vấn, nhìn người đàn ông trước mắt nghiêm túc nói: "Anh vì sao lẻn vào Khương gia? Rốt cuộc là có mục đích gì?"

"Anh cùng Hoàng Lệ và Lý Tân có quan hệ gì?"

Phù Văn bị còng hai tay đặt trên bàn, trên mặt mang theo tươi cười, nhưng nụ cười này làm người không thoải mái.


"Không có quan hệ gì?"

"Lấy tiền làm việc mà thôi!"


"Chẳng lẽ không được?"

Phó Lâm nhíu mày, cảm giác người này có bệnh thần kinh.


Hắn đứng dậy rời đi.


Phù Văn nhìn bóng dáng hắn rời đi cười vui vẻ.


Càng cười càng âm hiểm, càng cười càng đáng sợ.


Buổi tối, khi mọi người đang tăng ca làm thêm giờ đột nhiên ánh đèn lập lòe.


"Đây là có chuyện gì?"

"Đèn hỏng rồi!"

"Không thể nào, không có khả năng đều hỏng hết.

"

"Chắc là mạch điện có vấn đề, tôi đi xem.

"

Hai người cảnh sát cùng nhau rời khỏi vị trí công tác.


Bên ngoài bắt đầu nổi gió, gió lùa qua cửa sổ đen văn kiện giấy tờ trên bàn thổi bay.


"Mau đóng cửa sổ.

"

"Đêm có phải trời sắp mưa.

"

"Chắc là vậy rồi!"

"Nhanh lên đi dọn dẹp đi.

"

Trong phòng thẩm vấn Phù Văn đang nhắm mắt ngón tay đặt trên bàn gõ gõ,

khóe miệng hắn nhếch lên tươi cười.


Bỗng nhiên đèn vụt tắt.


Hắn mở mắt nở ra nụ cười đáng sợ, nhìn về phía cameras, bình tĩnh rút tay ra khỏi còng tay.


Cảnh sát viên trong phòng dám sát thấy hắn nở nụ cười sợ đến mức tim run lên, ngay sau đó một mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trên màn hình.


"A!!!"


Người cảnh sát sợ tới mức lùi lại phía sau.


Cùng lúc đó điện bị cắt tất cả màn hình đều bị hỏng.


Phó Lâm ở trong văn phòng phát hiện một dị thường, lập tức đi ra cửa.


"Sao lại thế này?"

"Có quỷ, có quỷ a!"

Một người cảnh sát thét chói tai, tất cả mọi người đều chạy qua.


Phó Lâm cũng chạy qua, đột nhiên cảm nhận được cái gì hắn quay đầu lại, liền thấy một bóng người ngồi bên cửa sổ bên hành lang, hắn ta cười rồi vẫy vẫy tay.


Người này rõ ràng là Phù Văn trong phòng thẩm vấn.


Dưới ánh mắt chăm chú của Phó Lâm, Phù Văn từ cửa sổ nhảy xuống.


"Đứng lại!"

Phó Lâm liền đuổi theo, hắn ghé vào cửa sổ nhìn xuống nhưng cái gì cũng không phát hiện.


Hắn vội vàng xuống lầu tìm kiếm khắp nơi.


Không thấy, cái gì cũng không thấy.


Trong lòng hắn dâng lên một sự hoảng loạn, thậm chí hắn còn có chút sợ hãi.


Người này rốt cuộc là ai?

Phó Lâm chạy trên đường phố, còn có cái gì cũng không có.



Lúc hắn chuẩn bị về nhìn camera giám sát, đột nhiên phát hiện từ phương xa có kim quang lấp lóe.


Hắn không chút suy nghĩ liền chạy tới, thế nhưng phát hiện ánh sáng phát ra từ phía sau Cục Cảnh sát truyền tới.


Cục Cảnh sát xây dựng quay mặt ra mặt đường, phía sau có một ngọn núi, giữa hai nơi có một khoảng đất trống được sửa thành sân huấn luyện, nơi đó bọn họ thường huấn luyện.


Chẳng lẽ tên đó chạy về phía kia.


Phó Lâm nghĩ bước chân lại chạy nhanh hơn.


Đi đến nơi phát hiện nơi đó có một người.


Người nọ khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Phù Văn trước mặt, ngón tay ngườ đó kẹp một lá bùa ném ra, kim quang nở rộ nhằm về phía Phù Văn.


Phù Văn né tranha, tay hắn vung lên hắc khí trào ra bao lấy lá bùa, cuối cùng tieie diệt nó.


"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này mà muốn bắt ta? Mau trở về luyện lại đi.

"

Người kia không lên tiếng mà tiếp tục lấy ra lá bùa ném ra.


Bùa chú bay đầy trời tạo thành một cái kiếm giấy, bị người đàn ông nắm trong tay phát ra anha lửa tiến về phía Phù Văn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận