Bé Đạo Sĩ Biết Bắt Quỷ Xuống Núi Được Cả Nhà Cưng Chiều Tận Trời


Vừa mới đi hai bước một bóng đen đột nhiên nhảy ra.


Bé tập chung nhìn thì thấy là một con quỷ tà ác.


Đôi mắt ác quỷ đỏ hoe hiển nhiên là bị người khống chế, người khống chế nó hẳn cách đây không xa.


Như vậy hẳn cùng người bố trí pháp trận là một người.


Bé con sắc mặt lạnh đạm, không cho ác quỷ cơ hội liền giơ tay lắc chuông nhỏ, âm thanh chuông kêu bén nhọn làm ác quỷ đau đầu như muốn nứt ra, không hề có năng lực phản khán mà nằm rạp trên mặt đất.


Bùa chú ném ra dừng trên đầu ác quỷ, liệt hỏa bùng cháy, cỗ liệt hỏa hừng hực nháy mắt đem ác quỷ bao bọc lấy, cùng với tiếng hét chói tai ác quỷ biến thành một làn khói đen.


Bé con đứng một bên mặt không chút biểu cảm, ghét bỏ phất phất tay.


"Thối quá a!"

Bước chân chạy nhanh ra khỏi căn nhà ôm chặt lấy chân Khương Quảng Thịnh.


"Cha, tìm người xấu.

"

"Người xấu ở cách đây không xa, không đi xa được.


"

Bé con xoay đầu nhìn khắp nơi, bé lấy ra lá bùa gấp thành hình con hạc, lại từ hồ lô nắm ra một cỗ hắc khí ném vào con hạc, hạc giấy bay lên hướng về một phía bay đi.


"Cha, đuổi theo, nó có thể tìm được người xấu.

"

Khương Quảng Thịnh bế tiểu bảo bối chân ngắn lên, chạy theo phía sau hạc giấy.


Rất nhanh ông có thể biết ai đang giở trò quỷ.


Quản gia cũng theo sau bọn họ, không quên gọi người tới.


Hạc giấy lung lay bay đi mãi cho tới hoa viên biệt thự, nơi đó có một người đội mũ đang cầm kéo cắt tỉa hoa cỏ.


Bé nhìn người này thấy hắc khí quấn thân, còn có sợi tơ đỏ quấn quanh, nhìn một chút liền biết đây là người xấu kia, hơn nữa trên tay người xấu còn dính máu tươi.


"Cha, chính là hắn!"

Giọng sữa vang vọng khắp cả khu vườn đều nghe thấy.


Người đàn ông đang tu sửa hoa cỏ nghiêng đầu nhìn qua, hắn thấy Khương Quảng Thịnh liền ném cây kéo trong tay xuống chạy đi.


Lúc này bảo tiêu của biệt thự cũng chạy tới vây quanh hắn, không cho hắn rời đi.


Nam nhân vẻ mặt âm ngoan, tay nắm chặt lao tới.


Khương Quảng Thịnh cũng khồn nghĩ tới người này to gan như vậy, làm chuyện xấu mà còn bình tĩnh tu sửa hoa cỏ, tâm lý hắn có bao nhiêu cường.


"Bắt lấy hắn!"

Ông vừa mở miệng thì mời mấy bảo tiêu vây quanh hắn ta liền vọt tới.


Hắn phản kháng nhưng song quyền không địch lại bốn tay liền bị bảo tiêu bắt được.


Khương Quảng Thịnh đi đến trước mặt người đàn ông đánh giá hắn ta.


"Ta không quen biết ngươi, ngươi vì sao phải hại Khương gia ta.


"

Phù Văn cười nhạo: "Cần phải hỏi tại sao sao? Chẳng qua là muốn tiền tài của ông tiêu trừ tai họa cho họ mà thôi.

"

"Nhưng mà tôi rất tò mò sao mà các người phát hiện ra tôi.

"

Nhớ đến giọng trẻ con hồi nãy Phù Văn đem ánh mắt dừng ở đứa nhỏ trong lòng Khương Quảng Thịnh.


Chẳng nhẽ là nhóc con này, thế nhưng không thể chứ.


Đứa nhóc này mới chỉ 3 4 tuổi sao có thể phá nổi pháp trận của hắn.


"A, tìm ngươi không khó!" - Khương Quảng Thịnh nói.


"Đưa người đến Cục Cảnh sát đi.

"

Hiển nhiên là không muốn nói nhiều lời với hắn.


Ông không nói thì hắn càng thêm tò mò.


Nếu là đứa nhóc kia thì nó chính là thiên tài.


Thiên tài nên để hắn sử dụng.


Người đàn ông bị đưa đến Cục Cảnh sát.



Buổi tối, Khương Nhược Thần về nhà ăn cơm Khương Quảng Thịnh nói hết mọi chuyện cho hắn nghe.


"Bắt được người sau lưng, đó là Lý Tân sao ạ?" - Khương Nhược Thần dò hỏi.


"Không có dò hỏi nhưng hơn phân nửa chắc là hắn.

" - Khương Quảng Thịnh.


Đến bây giờ vẫn không nghĩ ra Lý Tân tại sao cần làm như vậy, ông cũng không làm gì có lỗi với hắn.


"Chúng ta chờ cảnh sát điều tra kết quả, cũng không thể mù quáng đoán mò.

"

"Cũng được, ăn cơm đi.

"

"Bảo bối tới đây ăn thịt viên.

"

Bé con ngao ô một tiếng đem miếng thịt bên miệng ăn vào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận