Xuyên Về 60 Quả Phụ Nóng Bỏng Mang Theo Nhãi Con Lên Phố Làm Giàu


Bà Thẩm đã sớm hoàn hồn, nhìn Xuân Kiều nhanh nhẹn như thế, bà kinh ngạc nói: "Sao bụng bầu của cô lại lệch rồi?"
Một câu nói khơi dậy ngàn lớp sóng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bụng Xuân Kiều.

Quả nhiên, lúc này bụng bầu Xuân Kiều đã bị lệch.

Không chỉ lệch, bụng bầu còn tụt xuống khá nhiều, nhìn thấy sắp rơi ra ngoài.

Mọi người: “! ”
Vốn dĩ mặt Xuân Kiều đầy tức giận, lúc này bị ánh mắt của mọi người nhắc nhở cuối cùng cũng hoàn hồn, cúi đầu nhìn bụng, lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta ôm bụng ngồi xổm xuống đất: "Ối giời ơi, ối giời ơi! "

Lúc này lại kêu đau bụng có vẻ hơi giả tạo.

"Xuân Kiều, cô giả mang thai để tống tiền nhà tôi?" Vốn dĩ bà Thẩm còn lo lắng con dâu đánh bà Trịnh bị thương, còn đá Xuân Kiều như thế sẽ gây ra đại loạn, lúc này nhìn bụng Xuân Kiều, bà lập tức hiểu ra.

"Ai tống tiền nhà bà? Đừng có vu oan cho người khác!" Xuân Kiều không chịu thua, trừng mắt nhìn bà Thẩm.

Lúc này, bà Thẩm không còn tâm trạng đôi co với Xuân Kiều nữa, bà ngồi xổm xuống dỗ dành đứa cháu gái đang khóc lớn, đứa cháu gái thấy Tống Tĩnh Xu liền dang rộng hai tay muốn Tống Tĩnh Xu bế, trên má là những giọt nước mắt lăn dài.

Lúc này, Tống Tĩnh Xu đang giơ viên gạch đứng trước mặt bà Thẩm và đứa trẻ, không tiện dỗ dành đứa trẻ, bà Thẩm vội vàng giúp đỡ.


Dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của bà Thẩm, tiếng khóc của cô bé mới ngày càng nhỏ.

Viên gạch dính máu trên tay Tống Tĩnh Xu mang lại cho đứa trẻ cảm giác an toàn rất lớn.

Khi đứa trẻ nhìn viên gạch trên tay Tống Tĩnh Xu, ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào viên gạch đó.

Một góc viên gạch dính khá nhiều máu, là của bà Trịnh.

Vừa rồi Tống Tĩnh Xu đập đầu bà Trịnh không chút nương tay khiến trong lòng mọi người nảy sinh sợ hãi, Tống Tĩnh Xu dám đập bà Trịnh thì cũng dám đập những người có mặt ở đây, không ai ở đây cảm thấy đầu mình cứng hơn viên gạch kia.

Tống Tĩnh Xu thấy đã trấn áp được mọi người, cô lắc lắc viên gạch dính máu trên tay rồi nhìn Xuân Kiều vừa rồi đã hung dữ với bà Thẩm, quát: "Xuân Kiều, cô cố ý đến trước cửa nhà tôi giả vờ ngã không phải là tống tiền nhà tôi thì là gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận