Xem Mệnh Cổ Xuyên Kim


Thấy vợ có vẻ muốn nghe ý kiến mình, Bạch Dũng hơi ngỡ ngàng: “Thì cứ nuôi thôi! Cũng không tốn bao nhiêu lương thực…”
Thấy vợ mình có vẻ sắp nổi giận, Bạch Dũng vội vàng nói: “Dù sao chúng ta cũng không thể có con và anh cũng không bao giờ muốn ly hôn với em! Cuối cùng cũng cần có người lo liệu hậu sự cho chúng ta.


Vương Thu Phân nhìn khuôn mặt chất phác của chồng, lại nghĩ đến anh ấy đã gần ba mươi tuổi mà cô ấy không thể sinh cho chồng một đứa con… Nhưng người chồng chân chất này chưa bao giờ phàn nàn, người như vậy… Tìm suốt mười dặm xung quanh cũng khó tìm được người thứ hai.

Một lúc sau, Vương Thu Phân chua xót, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Muốn nuôi đứa bé này cũng được nhưng anh phải nói với em gái anh! Chúng ta không cần tiền của cô ta và đời này cô ta cũng đừng mong gặp lại đứa bé lần nữa!”
Vương Thu Phân không ngu đến mức giúp người khác nuôi con tu hú! Cô ấy có nuôi cũng chỉ nuôi con gái của mình, người khác đừng hòng đụng vào!
“Vậy khi về nhà mẹ anh vào dịp lễ tết thì sao?” Bạch Dũng hỏi.

Mẹ anh ta và em trai cùng em gái sống ở ngôi nhà thứ hai ngay cổng làng, rất gần nhà anh ấy nên chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ.

Vương Thu Phân liếc nhìn Bạch Dũng, có lẽ mẹ chồng cũng biết chuyện này, không thì đã để em trai chồng và em gái chồng kia đi chứ không đến phần Bạch Dũng, có lẽ đối phương chỉ muốn dùng đứa bé này để làm khó dễ cô ấy mà thôi.

Vương Thu Phân dù đã nhìn thấu nhưng không nói ra.


Cô ấy có thể tự do mắng chửi mấy người em chồng nhưng với mẹ chồng thì cô ấy vẫn giữ một chút lễ độ! Dù mẹ chồng thiên vị con trai út “đáng yêu” của mình và luôn nghĩ cách phá hoại gia đình con trai cả để bù đắp cho con út.

Vương Thu Phân nói với Bạch Dũng: “Chúng ta chuyển đến làng bên cạnh đi, nhà bố để lại vẫn còn trống đấy thôi, mảnh đất bên này chúng ta cứ cần mẫn chăm nom là được! Hàng năm cũng có thu hoạch, anh thấy thế nào?”
Nếu hai bên gia đình không thường xuyên qua lại, việc giấu giếm chuyện này cũng không quá khó, dẫu sao bây giờ cũng có nhiều người mua bán trẻ sơ sinh.

“Được!” Bạch Dũng suy nghĩ một hồi lâu, quyết đoán đáp.

Vương Thu Phân hơi đau đầu: “Chuyện nhà mẹ anh thì sao…”
"Anh sẽ đi nói chuyện.

" Lần này Bạch Dũng đặc biệt kiên định, thậm chí có vẻ như quyết không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích.

Hóa ra không chỉ Vương Thu Phân muốn có một đứa con mà Bạch Dũng cũng vậy! Chỉ là anh ấy chưa bao giờ nói ra.


Cô bé nằm trong nôi nghe thấy đến đây liền há to cái miệng, nhìn vào như thể đang cười.

Vương Thu Phân tình cờ thấy được hành động của cô bé nhưng cô ấy không nhận ra điều gì bất thường, nhìn vào chỉ như cô bé đang vỗ lên má mình, bày ra biểu cảm như đau răng.

Cô ấy do dự nói: “Chồng à! Chúng ta thật sự nhận nuôi đứa bé xấu xí như vậy hả?”
Bạch Dũng nhìn em bé cũng do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Nuôi! Cùng lắm thì sau này chúng ta cho con gái nhiều của hồi môn hơn một chút là được.


!
Thời gian đã trôi qua hơn tám tháng, cô bé sơ sinh giờ đã bi bô tập nói những từ đầu tiên.

Bạch Dũng và Vương Thu Phân đã chuyển khỏi làng Bạch gia! Chỉ là khi anh ấy đề xuất chuyển đi, mẹ anh ấy là Lý Vân đã làm ầm ĩ, vừa khóc vừa chửi không có đứa con trai nào sau khi lấy vợ lại quên mẹ như thế.

Nhưng khi Bạch Dũng thông báo sẽ giao căn nhà mà cha anh ấy để lại cho em trai thì bà ta lập tức ngừng khóc.

Việc này khiến anh ấy cảm thấy lòng mình lạnh đi phân nửa.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận