Việc Bán Thời Gian

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, như thường lệ, khi Dung Hạ dậy thì Quân Thụy cũng chẳng còn ở bên cạnh nữa.

Cô mệt mỏi lê bước vào nhà tắm. Sau khi đã vệ sinh cá nhân, cô tiến lại gần nơi để quần áo, mở cánh tủ ra nhìn một vòng, váy vóc, kiểu đáng có đủ cả... Dường như anh mang cả thế giới ném vào đây để cho cô lựa.

Nhưng hình như anh quên rằng cô không có giỏi chọn mấy thứ đồ lặt vặt này lắm, còn hơn thế, cô còn là người hay phân vân nên làm gì nữa mà.

Dung Hạ thầm chửi bới, nếu anh mà đứng trước mắt cô ngay bây giờ, có khi cô đã đánh anh vài cái cho anh tỉnh ngộ rồi.

Cô đau đầu liền nhắm mắt lấy đại một bộ váy, thay đồ xong cô đi ra mở cửa, chẳng thấy bóng dáng ai ở đây cả... Như này là thả tự do cho cô sao. Không chừng cái sự tốt bụng nhất thời này của anh lại phải đổi giá thật đắt thì khổ cho cô quá, Dung Hạ liền không suy nghĩ nhiều, phải lo cái bụng cô trước đã.

Nghĩ vậy, cô liền chạy thật nhanh xuống lầu rồi lao vào phòng ăn.

Quản gia Tần thấy cô liền nhanh chóng ra lệnh cho người mang thức ăn lên, rồi nhẹ nhàng nói chuyện với cô

''Thiếu gia có gửi lời rằng tiểu thư chỉ được ở trong Thanh Uyển không được ra ngoài, hôm qua Tư Hà được đưa đi rồi.''

''Ha, tôi có phải tội phạm gì đâu mà giam tôi vậy chứ.'' Dung Hạ vừa ăn vừa thanh thở, cô có lừa anh ta thật nhưng cô đâu có ý làm hại gì anh ta đâu, đúng là tên điên mà.

''Có lẽ thiếu gia lo cho tiểu thư thôi.'' Ông đáp.

''Thôi khỏi, tôi với anh chỉ là mối quan hệ làm ăn, không bao giờ có mấy cái gọi là lo lắng đâu nha.'' Cô nhanh chóng đáp trả lại quản gia Tần, ông im lắng luôn, đúng là con người cô khác một trời một vực với lúc cô đóng giả người khác mà.

Dung Hạ sau khi no căng cái bụng liền thấy có cái gì đó thiếu thiếu, liền quay ra hỏi:

''Quản gia Tần, Tư Hà đi với ai thế?''


''Tư Hà được thiếu gia giao lại cho người của WJ rồi... '' Ông trả lời xong thì nghe thấy tiếng xôn xao ở bên ngoài liền đi ra, cô ngơ ngác ngồi yên gãi gãi đầu suy nghĩ, có vẻ như anh lại dấu cô cái gì rồi.

Trong lúc cô mải mê với suy nghĩ của mình, liền có tiếng nói trêu chọc vang lên sau cô:

''Cô bé đáng yêu, lộ tẩy rồi hả?''

Cô quay lại trực tiếp đối mắt, khinh bỉ đáp:

''Chàng trai háo sắc, hết chỗ để đến rồi sao?''

''Cô.'' Anh có chút bực tức, nghiêm mặt nhìn cô.

''Cô cái gì mà cô, tôi chưa có lớn tuổi vậy đâu.''

Dung Hạ dùng giọng mỉa mai đáp lại anh, dương cao đắc ý nhìn mắt anh biến sắc như tắc kè hoa, quản gia Tần lúc này ra sức giải tỏa không khí thuốc súng này.

''Bạch Thiếu, người mau mau ngồi xuống đã."

Dung Hạ lướt qua anh, ánh mắt phán xét kèm theo chiếc môi bĩu ra khinh bỉ ngồi xuống sofa như một bà chủ đang tiếp vị khách không mời. Thực sự, lúc này Bạch Lãng Nghệ tức điên nhưng vẫn kìm xuống, không thể nào vì cô ả này mà mình không thể đến đây ăn uống ngủ nghỉ miễn phí những lúc cấp bách.

Bạch Lãng Nghệ ngồi xuống sofa đối diện, nhìn cô ăn bánh uống trà vừa coi hoạt hình trên tivi, đây là coi anh ta là không khí sao.

''Nè, cô coi mình là chủ luôn rồi sao?''

''Quá khứ thì không nhưng hiện tại hay tương lai đều có thể đó.'' Cô không dời mắt mà trả lời Bạch Lãng Nghệ, nghe xong Lãng Nghệ bất lực.

''Ai thì tôi không biết chứ Quân Thụy bạn tôi thì chơi cô vui thôi rồi đáp cô ra đường lúc nào không hay ấy.'' Anh không chịu thua đáp lại.

Dung Hạ cũng rất bình tĩnh đáp lại ngay:

''Đến lúc đó tôi cũng ôm được kha khá tiền rồi.''

Bạch Lãng Nghệ tròn mắt nhìn cô đáp lại, đúng là một cao thủ võ miệng mà anh cần dè chừng mà, trước nay anh luôn bị Quân Thụy khóa miệng nay có thêm một người còn lợi hại hơn Quân Thụy, anh thầm cầu cho người bạn chí cốt không được trao con tim cho người này. Nếu không, người đớn đau là anh ta thôi.

''Tôi biết mình đẹp nên nhìn ít thôi.'' Cô nói xong anh liền giật mình.

''Đây là lần đâu tôi thấy người lừa được Quân Thụy mà vẫn còn thở đó.'' Anh bất giác cảm thán, thật bất ngờ mà... Nhưng rồi anh liền khự lại... Chả lẽ Quân Thụy va vào con người này thật sao, bị tình yêu quật luôn rồi, chứ nào giờ anh ta đâu có vậy.

''Vậy à... Lỡ sau này có thêm người nữa thì sao?'' Cô không khách khí hỏi lại

''Hả, ý cô là gì?'' Bạch Lãng Nghệ khó hiểu hỏi cô.

Lúc này, Dung Hạ dựa vào chiếc gối nhỏ êm ái ở sofa, tay xoa xoa bụng nhỏ, nói:

''Tôi muốn hỏi anh lỡ bé con của tôi lừa cha nó thì sao ý mà.''


Lãng Nghệ há hốc miệng nhìn rồi nghe cô. Dường như anh đã bất động nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói:

''Trời ơi, tôi thật vô duyên mà... Phiền cô dưỡng thai rồi.''

Lãng Nghệ nhanh chóng đứng dậy, chạy lẹ ra về, cô lúc này nói vọng ra:

''Không có phiền gì đâu, lần sau nhớ mang theo quà là được.''

Thấy bóng Lãng Nghệ dần xa, cô thoát vai, tay dưa lên hất tóc.

''Đúng là tin người không tốt mà''

Quản gia Tần cười nhìn cô, đúng là cô rất giỏi làm cho người khác tin mình thì đúng hơn đó.

Quân Thụy đang làm việc cận lực, thì từ đâu Lãng Nghệ xông vào, thư kí liền ngăn lại.

''Bạch thiếu, ngài ấy nói không muốn gặp mà.''

Xô qua xô lại ồn ào làm Quân Thụy có chút khó chịu, liền nói với thư kí cho anh ta vào.

Bước vào, Lãng Nghệ liền hùng hục nói:

''Tên kia, cậu có con mà sao không cho anh em biết.'' vì nói lớn làm cho bên ngoài chú ý, thư kí liền nhanh chóng đóng cửa lại, để không gian yên tĩnh cho hai người.

''Nghe ở đâu?'' Anh dừng động tác của mình lại, đưa mắt sắc bén nhìn Lãng Nghệ, con người rảnh rỗi này cũng thật lắm chuyện.

''Cái người mà cậu đem về đó... Cô ta tên gì nhỉ, nói chung cô ta nói có con rồi... Sao cậu có thể chứ?'' Lãng Nghệ khua chân múa tay nói.

Nhìn thấy Lãng Nghệ vậy, anh bình thản:

''Xã hội hiện đại, có con trước khi cưới có sao đâu.''


Lãng Nghệ nghe xong liền nhận ra mình hớ rồi, đồng vợ đồng chồng khóa miệng một người đáng thương.

''Vậy cậu không nói cho hai bác biết sao?''

''Hai người cũng mong có cháu, tất nhiên là vui rồi.''

''Cậu không điều tra cô ta là ai sao?'' Lãng Nghệ bất mãn nói, sao anh có thể tùy tiện như này.

''Yêu thương nhau đâu cần quan tâm tuổi tác, xuất thân.''

''Cậu điên rồi, cô ta rõ ràng là một đố thủ đáng gờm mà'' Lãng Nghệ hét lớn.

''Sao vậy, đấu võ miệng không lại liền đến đây tố cáo với tôi à?'' Quân Thụy mỉa mải hỏi.

''Hai người đúng là rất rất hợp nhau, nhớ giữ chặt nhau đừng buông nhau ra nha.'' Lãng Nghệ bất lực nói.

''Chúng tôi xin nhận lời chúc từ cậu.'' Anh cười mỉm dường như rất vui khi nghe câu nói hợp ý mình.

Lãng Nghệ thở dài, bất lực cất tiếng nói cuối cùng rồi rời đi ngay:

''Trời đất, tôi không thể nào tin nổi mà.''





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận