Việc Bán Thời Gian

Quân Thụy cúp máy thì tiếp tục họp. Mọi người đang hoang mang không hiểu tại sao nay lại nghe điện thoại trong khi họp vì trước nay anh sẽ không bao giờ vậy.

Sau khi cuộc họp xong, anh trở về phòng thì trợ lí đưa cho anh một bản tài liệu dài.

Nhìn bản tài liệu hồi lâu, anh không ngờ ông ta chỉ có thể làm được tới vậy.

''Dạo gần đây ông ta đang có những động thái khó hiểu, ngài có cần tôi huy động lực lượng.''

Trợ lí Lưu lên tiếng báo cáo cho anh, Quân Thụy trầm ngâm hồi lâu mới đáp:

''Để ý kĩ hành động của hắn ta... Lần này đừng để hắn ta thoát.''

Anh nói xong liền lạnh mặt, để tài liệu qua một bên. Anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chiếc chip sau cổ cô giải quyết thế nào cho ổn thỏa. Hắn ta gắn con chip vào người cô để dễ bề kiểm soát nên chắc chắn không thể để cô phát giác, không ngờ như vậy còn chưa làm hắn thỏa mãn mà còn khiến não cô mất một phần.

Đúng là, còn nghĩ anh không thể phát hiện ra, anh cười khinh miệt lão ta, nếu hắn ta đã muốn vậy thì anh chỉ còn cách thuận nước đẩy thuyền.

''Tư Hà... Sao vườn này không có hoa vậy, ta muốn ngắm hoa.''

''Tiểu thư, thiếu gia không thích hoa cho lắm, nến vậy... Hay người hỏi thiếu gia xem có được không.'' Tư Hà trả lời xong liền bận bịu gọt hoa quả tiếp.

Nghiên Hy lảm nhảm cả một ngày, cô nói nhiều tới mức Tư Hà không thể nào mà trả lời hết được. Một ngày quanh quẩn của cô trong ngôi nhà rộng lớn này, rồi lại đi ra vười ngồi. Cuối cùng cô vẫn là thở dài vì chẳng ai dám chơi với cô, đến cả anh cũng bận làm việc đến tối muộn.

Nhìn bàn ăn rộng lớn chỉ có một mình, cô thở dài:


''Tiểu thư, thiếu gia nói sẽ về muộn, cô mau ăn đi.''

Nghiên Hy đã ngồi trước bàn ăn đầy ắp này gần một tiếng, cô nhìn mọi người xung quanh, họ nói không ai được phép ngồi cùng, rồi nói mấy câu quy tắc rườm rà mà cô chẳng thể hiểu nổi. Khi cô nhắc đến sao anh không về ăn cơm mà họ cũng nói rằng anh rất ít khi về sớm, có khi cũng không về nhà trong nhiều ngày. Khuôn mặt cô buồn rầu không nói lên lời, vậy cô ở đây sẽ buồn chán chết mất.

''Không phải tiểu thư thích ăn cá hay sao... Người mau ăn đi.'' Tư Hà thấy cô buồn liền nói vài câu khiến tâm trạng cô tốt lên, mà cô cứ như vậy, mọi người cũng không biết phải nói sao với tâm trạng thất thường này của cô.

Đằng xa đã nghe thấy tếng động cơ vào cửa, một vài người đã ra ngoài. Nghiên Hy đứng dậy liền chạy ra ngoài, cô nhớ hôm trước mọi người cũng làm vậy khi anh về.

Thấy bóng người cao lớn trông bộ vest sang trọng bước ra, cô chạy lại ôm chầm lấy anh, chưa kịp để anh nói cô đã nói một hồi rồi:

''Anh đi làm bỏ em không ai chơi cả, còn về muộn như vậy nữa, ở đây chán lắm không có gì vui cả, cái lâu đài này không ai chơi với em, trong vườn cũng chẳng có lấy cụm hoa để ngắm... Chán lắm đó.''

Anh nghe cô nói mà không nhịn được cười, không có gì vui mà cô quậy muốn bay luôn cái nhà anh ra rồi.

''Vậy em không ăn cơm sao?'' Anh vuốt tóc của cô, nhẹ nhàng bế cô vào trong.

Để cô ngồi xuống, anh liền ngồi cạnh cô, nói:

''Mau ăn đi, không phải cá em bắt lên đòi ăn sao.''

''Nhưng không ai ăn cùng em cả... ''

Cô không chịu thua khi thấy anh trêu chọc mình mà đáp lại ngay không ai chịu ngồi ăn với cô, cô sẽ buồn chán chết mất.

''Vậy anh sẽ cố gắng về sớm ăn với em.'' Anh nói

Nghe câu trả lời thỏa đáng, cô gật gật đầu nhỏ như đồng ý... Nhưng sau đó cô lại hỏi:

''Em thấy mọi người nói anh bận lắm, sao có thể về sớm được chứ?''

''Vậy em có thể giúp anh cho đỡ bận không?'' Anh đáp lại cô

''Em có thể giúp sao?'' Cô cũng vui vẻ đáp lại, thì anh trả lời:

''Đúng.''

Nghe câu trả lời vậy, khuôn mặt cô liền tò mò, khó hiểu, người như cô có giúp gì chứ.

Đã một tháng cô ở đây rồi, mọi người cũng quen với việc cô sẽ làm điều gì đó gây ầm ĩ cả lên.


Hôm nay, như thường lệ, cô lại chạy ra vườn chơi, ngồi xuống ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp trong vườn. Đột nhiên, cô nghe tiếng xe, cô liền đứng dậy, chạy đến nơi phát ra nó. Bình thường anh sẽ không về vào giờ này mà, nhưng cô vẫn mong là anh về. Khi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chói lóa, cô liền chẳng vui vẻ gì mà quay đi. Tại anh chẳng bao giờ dùng mấy thứ chói mắt như này cả.

''Chào Bạch Thiếu.'' Mọi người cúi chào ta, bước từ xe ra là một người ăn mặc phong trần, áo khét sâu lộ cả cơ ngực, dường như bộ vest nâu sẫm lè lẹt ấy khiến anh ta cảm tưởng mình đẹp vậy.

Chỉnh lại áo một chút, qua chiếc kính đen anh lướt một vòng, sự chú ý của anh va vào một cô gái nhỏ mặc bộ váy dài tới chân màu trắng đơn giản, mái tóc đen dài thả xuống chẳng cầu kì, thấy anh thì cô lẳng lặng quay người đi về phía vườn mà chẳng thèm chào.

''Bộ Đông Quân Thụy thích kiểu này à?'' Anh nghé tai nói nhỏ với quản gia Tần, ông lập tức đáp:

''Tôi là người làm, không thể đoán ra suy nghĩ của người làm chủ, Bạch thiếu làm khó quản gia tôi quá.''

''Dù sao ông cũng ở bên cậu ta từ nhỏ tới lớn, trong nhà này đâu phải ai cũng gắn bó lâu hơn ông đâu.'' Anh nói

Bước chân dạo theo lối cô đi, thấy cô ngồi ở vườn chơi. Anh bước lại chào hỏi:

''Chào cô gái nhỏ.''

Tiếng anh vang lên bên tai làm cô giật mình, cô ngẩng khuôn mặt nhìn anh ta, không nói gì đứng dậy, né tránh anh ta ngay lập tức.

''Nè cô bé xinh xắn đi chơi với tôi không?''

Thấy người này không có ý định tha cho cô, cô quay lại nói:

''Tôi ghét heo bị thâm.''

''Hả?'' Anh ngơ ngác, vì sau liền nhớ ra thì ra cô đang có ý chửi mình.

''Sao lại dữ dằn vậy, bình thường cô hay chửi Quân Thụy vậy sao?''


Cô tỏ ý không hài lòng, dảo bước đi xa anh ta... Nhưng anh ta không những bỏ qua mà còn đi theo cô tiếp.

Cứ như vậy, trò chơi mèo bắt chuột đi qua đi lại trong vườn, bước chân cô không thể đọ lại bước chân anh ta. Lúc này, anh liền mạnh mẽ kéo cô lại. Theo bản năng, Nghiên Hy liền vùng vẫy thoát ra, không ngờ vì thế mà cô ngã nhào. Một tiếng cạch vang lên, theo đó là tiếng gào khóc lớn của cô, lúc này anh ta đang đơ người ra không hiểu chuyện gì, thì phía sau phát ra tiếng nói lạnh lẽo:

''Bạch Lãng Nghệ.''

Nhận ra tiếng của anh, Lãng Nghệ liền vội vàng quay lại, tiếng khóc ngày càng to, mọi người cũng chạy đến, thấy Nghiên Hy ngã xuống, chân trái chảy cả máu.

Quân Thụy liền bước tới nhẹ nhàng nhắc bổng cô lên, dịu dàng an ủi cô:

''Được rồi, chúng ta đến bệnh viện, sẽ không đau nữa.''

Thấy anh, cô không còn khóc lớn, chỉ hậm hực nói:

''Chân đau...''

''Ừm... Anh biết.''

Anh rời đi, còn lại Bạch Lãng Nghệ đứng đó hoang mang, anh không ngờ chỉ vì một cô gái nhỏ mà Quân Thụy vứt lại đống việc trong công ty mà về, chẳng suy nghĩ tích cực được bao lâu mà Lãng Nghệ lại rơi vào trầm tư, vì biết mình đã gây ra tội, chắc anh sẽ xé xác anh mất. Nghĩ vậy, anh liền vội vã chạy theo.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận