Việc Bán Thời Gian

Quân Thụy khó chịu về phòng, đưa tay chạm vào cửa, liền khự lại vì khóa trái, biết rằng chỉ có cô mới làm vậy nhanh chóng mở ra.

Dung Hạ vừa mới tắm xong, đang lau tóc thì thấy anh bước vào, mặt khó ở nhìn mình.

Thấy cô lảng tránh, bước ra chỗ khác. Quân Thụy cầm tay cô kéo lại chỗ mình, hỏi:

“Em vừa đi đâu?”

Cô nhìn thẳng mắt anh đáp:“Tôi nhất định phải trả lời sao.”

Anh nhíu mày lại, không chút lương tay, ép sát cô vào tường:

“Trả lời.” Anh gằng giọng nói, tay dùng lực bóp chặt tay cô. Dung Hạ nhăn mặt đau đớn, đưa tay nhỏ lên muốn đẩy tay anh ra, nhưng chưa làm thì đã bị anh cầm chặt tay còn lại.

Đến khi cô nhìn anh, không trả lời gì cả, anh cáu gắt khó chịu hơn nữa:

“Trả lời câu hỏi, tôi không kiên nhẫn thêm đâu.” Cô lúc này nói nhỏ:“Tôi có chút chuyện nhưng tôi không muốn nói với anh.”

Câu trả lời coi anh như kẻ không liên quan của cô thành công làm anh nổi giận, anh mạnh mẽ kéo cô lại giường, đẩy mạnh, cô không nói gì quay mặt lại nhìn anh.


“Rốt cuộc anh xem tôi là con rối của anh rồi sao?” Dung Hạ khó chịu, mắt nhìn thẳng anh hỏi. Cô đã nói rõ cô không phải là một con rối ngoan ngoãn nghe lời.

Anh khó hiểu nhìn cô, đối với cô thì anh đây là đang coi cô là con rối làm trò hề sao, nên trong lòng đầy bất mãn không muốn thuận theo.

Quân Thụy im lặng nhìn cô một lúc mới đáp lại:“Có những chuyện cảm nhận thôi không cần kể lể làm gì.”

Câu nói của anh làm cô suy nghĩ, ý của anh là sao chứ, Dung Hạ đang mải mê với mớ suy nghĩ trong đầu, quay đi quay lại đã không thấy anh đâu.

Dung Hạ không thấy đâu liền mở điện thoại lên nghịch, nằm lăn ra vui vẻ.

Một lúc sau, anh ra khỏi phòng tắm thấy cô còn đang nghịch điện thoại, chân nhỏ đưa qua lại trên không trung. Nhìn cô tập trung không để ý đến mọi sự việc gì, anh nhéo một cái vào chân cô. Dung Hạ giật mình, nhìn anh:

“Anh đang trút giận nên tôi à?”

Cô nằm trên giường, chất vấn anh xong liền xoay đầu lại chỗ cũ, bỏ mặc anh đang đứng đó.

Anh đưa tay cầm điện thoại của cô, Dung Hạ bất ngờ liền muốn lấy lại, nhìn màn hình toàn lời nói xấu của cô về mình, xem ra cô cũng bất mãn quá nhỉ. Dung Hạ một bên hò hét muốn anh trả lại, nhanh chóng bị anh chặn lại.

“Được rồi, đi ngủ.” Quân Thụy ném điện thoại samg một bên, ôm chặn cô nằm xuống, Dung Hạ bất mãn cào vào ngực anh khômg thương tiếc, nhỏ giọng mắng chửi anh.

“Đừng làm hỏng… Nơi đó em thích lắm mà.”

Cô ngẩng mặt nhìn anh, trong đầu đang không hiểu anh nói gì, nhanh trí hỏi:“Tôi thích gì chứ?”

“Lúc say mới bộc lộ sự biết thái… Chặc, em thấy mình chiếm tiện nghi người khác không?”

Dung Hạ không tin vào tai mình, cấu mạnh vào tay xác nhận những gì anh nói. Nhận ra đây chẳng phải mơ, Dung Hạ hạ giọng nói:

“Anh cũng không nên chấp nhặt như thế chứ… Người say không thể kiểm soát hành vi mà.”

Cô cười cười mong anh thứ lỗi, xong liền quay đi chỗ khác, thầm nghĩ chạm có thích thật thì cũng không nên tùy tiện như vậy, nhất là với cái người này.


“Ý em là giờ anh uống say cũng có thể làm vậy sao?” Anh bình thản hỏi lại xem cô phản ứng ra sao.

Dung Hạ nghe xong liền ôm ngực sợ hãi, sao tên này lại có thể nói một cách không ngượng ngùng vậy. Truyện Nữ Cường

“Này không giống nhau cho lắm…” Cô khó khăn nói, dù sao anh mà làm thật thì cô phải làm sao.

“Mau ngủ đi.” Anh nói xong, xoa xoa lưng cô, nhận lấy sự thoải mái này Dung Hạ nhanh chóng nhắm chặt mắt tận hương rồi chìm vào giấc ngủ.

Nhận thấy hơi thở đều đều trong lòng, anh cúi xuống nhìn cô đang ngủ say. Cảm thấy bản thân quá khác lạ rồi, cho dù một câu xin lỗi cô không nói cũng khiến anh ngoan ngoãn ở bên.

Nhưng cô rốt cục nghĩ sao về anh, có chấp nhận ở bên không, một câu hỏi mà anh chẳng dám nói ra, sợ rằng cô sẽ dứt khoát bỏ lại mình, nên anh không muốn nói ra hay cho ra ngoài chút nào.

Dung Hạ tỉnh dậy đã không thấy anh đâu, thầm nghĩ cái tên khó ưa này cũng thật bận rộn.

Thời gian biểu của cô vẫn vậy nhưng lại có thêm hai người đằng sau luôn đi theo cô mọi lúc mọi nơi. Ngay cả khi cô muốn xem hoa một chút, hai người họ cũng kiểm tra xem có gì trong đó không mới cho cô ngắm.

Sự bất tiện ngày càng đang lên khi cô vừa đặt người vào bàn, họ lại nhìn chăm chăm cô ăn ra sao. Cô quay sang hỏi quản gia Tần:

“Như này sao tôi nuốt được.”

Quản gia cũng coi như không, bình tĩnh đáp:


“Thiếu gia căm dặn mọi nhất cử nhất động đều sẽ có người theo sau.” Dung Hạ nghe xong nhắm mắt lại, lần trước mang theo bầy người tới canh gác, nay cho thêm người theo sau, khác nào anh coi cô là tội phạm.

Cô hít một hơi sâu, đứng dậy về phòng. Cô không hiểu anh là đang bị sao nữa. Cầm điện thoại gọi anh.

Quân Thụy bận rộn làm việc không nhận cuộc gọi từ cô, Dung Hạ bực mình gọi liên tiếp mặc cho anh ra sao. Quân Thụy khó chịu nhìn xem ai đang có ý định chọc tức anh, nhưng nhìn thấy cô liewfn vui vẻ bắt máy.

“Trời hôm nay có vẻ không bình thường nhỉ?” Anh hỏi cô xong thì cô khó chịu nói:“Anh cho người theo sau, đây là đang xem tôi là tội phạm sao?”

“Không có, sợ em chạy nhanh quá đuổi không kịp thôi.” Quân Thụy bình thản trả lời như thể nó sẽ trở thành hiện thực nếu cô có ý định chạy.

“Tôi không thích vậy nha, anh mau mau kéo họ về dùm tôi.”

Cô vốn chẳng thèm để ý mấy tên canh gác kia, vì dù sao cô cũng có thể đối phó nhưng hai kẻ này một mực theo sau cô chẳng biết làm sao cả.

“Em có thể suy nfhix kĩ hơn để qua mặt họ mà, nhỉ?” Anh cợt nhả nói cô, như bị trúng tim đen, cô ngắt máy liền nổi giận đùng đùng.

Bỏ mặc tất cả, về phòng cô nằm ườn ra, không hiểu sao anh ta có thể làm mấy trò ấu trĩ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận