Vạn Cổ Tà Đế


- Ta còn có chuyện phải làm, không tham gia.

Cổ lão bản lắc đầu thở dài nói:
- Chỉ dựa vào bản thân, cho dù tu luyện cả đời cũng không luyện ra được thành tựu gì đâu, ngươi nhìn những tử đệ thế gia đó xem, Thiên Tinh Địa Hoa ăn như cơm, tu vi tăng vùn vụt đó, từng người đều có thể vào tam đại phái, mà người nghèo hèn như chúng ta muốn vào tam đại phái, trừ đại hội võ lâm ra, không còn con đường nào khác.

Chân mày Tà Thiên hơi cau, hỏi:
- Tham gia đại hội võ lâm, thì có thể vào tam đại phái?
- Haha, làm gì đơn giản như vậy.

Cổ lão bản vui rồi, gập ngón tay nói:
- Đại hội võ lâm chia thành hai nhóm Man Lực cảnh và Nội Khí cảnh, chỉ có mười hạng đầu của hai nhóm, mới có tư cách được tam đại phái thu làm đệ tử, nhưng cho dù người đã vào mười hạng đầu, cũng không phải muốn đi đâu thì đi đó, người khác còn phải chọn, muốn bản thân chọn môn phái? Đơn giản, hạng đầu!
Tà Thiên gật đầu, hỏi:
- Người chọn Xích Tiêu phong nhiều không?
- Ít nhất.

Cổ lão bản nhấp một ngụm rượu, lắc đầu nói:
- Tam đại phái mặc dù chung sống hòa thuận, nhưng cạnh tranh cũng không ít, Xích Diệc phong là đại phái hàng đầu, đã bao gồm cuộc chiến võ lâm hạng đầu kỳ trước, làm sao Bích Ảnh Các và Đao Phách Môn cam tâm, hehe, cho nên đã liên hợp rồi đó, nghe nói cuộc chiến Đại Giới mười hạng đầu Mạn Lực cảnh, bị bọn họ giành đi chín người.


Tà Thiên biết, nếu như bản thân muốn vào Xích Diệc phong, bắt buộc tham gia đại hội võ lâm, mà muốn trăm phần trăm vào được Xích Diệc phong, hắn còn bắt buộc phải lấy được hạng đầu.

Nhưng mà, vẫn khá đơn giản.

Không thể nói Tà Thiên quá mức tự tin, mặc dù hắn không biết công pháp bản thân tu luyện đỉnh bao nhiêu, mà thông qua thực chiến đã phát hiện sự biến thái về chiến lực của bản thân, sau khi Hóa Long Dịch Gân thành công, với thực lực hiện tại của hắn, đối phó với võ giả Man Lực cảnh chín tầng quả thực đừng nhẹ nhõm quá.

Cho nên Tà Thiên gật đầu:
- Ta muốn đi Xích Diệc Phong.

- Nam nhân thì nên có chút!.

Phụt!
Sau khi Cổ lão bản đã phun cuối cùng đã phản ứng được, hai mắt hung bạo kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?
- Ta muốn đi Xích Diệc Phong.

Tà Thiên nghiêm túc lặp lại một câu.

Cổ lão bản yên lặng một chút, sau đó để ly rượu xuống, nằm trên xích đu đang muốn ngất đi, lại hơi ngẩng đầu nói:
- Lời ta nói ngươi đừng coi là thật, Xích Diệc phong gì gì đó xem như là thần thoại nghe là được rồi, ăn xong nhớ dọn dẹp nha, ta ngất trước một lúc.

Nói xong, đầu Cổ lão bản hơi nghiêng, cuối cùng bị lời khoác lác vô cùng kiêu ngạo của Tà Thiên dọa ngất đi.

- Ta sẽ vào Xích Diệc phong.

Tà Thiên lại nói một câu, dọn dẹp xong chén đũa, vào phòng.

Xuyên qua cửa sổ nhìn về ánh trắng, khóe miệng Tà Thiên lộ ra một nụ cười, mặt trăng rất to rất tròn, cho nên nhìn có vẻ rất gần, hắn chưa từng gần với mặt trăng như vậy, cũng giống như hắn chưa từng tiếp xúc với Tạ Soái vậy.

- Tạ Soái, đợi ta!
Tháng sáu bảy, thời tiết nóng như thiêu, nhưng trong Xích Diệc thành cách Biện Lương hơn hai ngàn dặm, mọi người còn mặc áo bông.

Xích Diệc thành ở cực Bắc Tống quốc, bên bờ Trừ Lạo hải, vốn dĩ nên ấm áp ẩm ướt, nhưng thật may mà, Xích Diệc thành là đầu nguồn con sông băng trong núi, cho nên Trừ Lạo hải thổi gió biên ẩm ướt vào Xích Diệc thành, sông băng trong núi lại thổi gió lạnh về hướng nó, hai ngọn gió vừa gặp, Xích Diệc thành đã trở thành tòa thành băng tuyết.


Xích Diệc phong, ở trên sông băng cách năm trăm dặm ngoài Xích Diệc phong.

Xích Diệc phong rất cao, so với sông băng mà nói, nó chỉ nhô lên không hề bắt mắt, chính nơi này này, đã chi phối giang hồ Tống quốc mấy trăm năm.

Tạ Soái đang ở trên Xích Diệc phong này, đến Xích Diệc phong một tháng dư sức, tu vi của hắn đã đột phá đến Nội Khí cảnh tầng ba, loại chuyện tăng lên vượt bậc này vốn dĩ là hắn nên vô cùng mừng rỡ, nhưng hắn ngồi trên đình nghỉ pha trà, sắc mặt âm trầm.

Tạ Soái pha trà, là bởi vì có người muốn uống trà.

Ngồi đối diện Tạ Soái, là đại đệ tử hàng dầu Xích Diệc phong, tên là Đồng Lang, tuổi chừng hai mươi sáu bảy, tu vi cao thâm khó lường.

Cuộc nói chuyện phiếm của hai người đã bước vào giai đoạn cuối cùng, bởi vì trà trong ly trà của hai người, đã trở nên trắng.

- Nghe nói, có người đã gửi cho ngươi một cái đầu ngươi qua đây, ai vậy?
Đồng Lang mặc áo mỏng, không hề sợ hãi cái giá lạnh chút nào, liếc Tạ Soái một cái, cười nhẹ hỏi.

Tạ Soái hơi ngạc nhiên, chợt lắc đầu cung kính nói:
- Người này không đáng nhắc tới, không dám làm ô nhiễm sự nghe nhìn của đại sư huynh.

Đồng Lang cười hà hà, để ly trà xuống ra khỏi đình nghỉ mát:
- Vậy thì yên tâm ở Xích Diệc phong tu luyện đi, vùng đất ngươi hằng mong ước đừng nói là người, với thành tựu của ta bây giờ, đều không có tư cách nhập môn.

- Nếu thật sự như lời đại sư huynh nói, tại sao muội muội ta có thể vào?
Gương mặt của Tạ Soái vô cùng không cam tâm, gấp gáp truy hỏi.


Đồng Lang dừng bước, hơi nghiêng người nhìn về chỗ cao nhất của sông băng, thổn thức nói:
- Bởi vì nàng đủ tư cách.

Nói xong, Đồng Lang rời đi không dấu vết, Tạ Soái ngơ một hồi lâu, giận dữ ngồi xuống.

Hắn mưu tính sáu năm, chữa trị Hàn U Tuyệt Mạch cho Tạ Uẩn, kết giao với cao tầng tam phái, vốn dĩ nghĩ với công đề cử Tạ Uẩn đi đến chỗ truyền thuyết tu hành, ai ngờ vận mệnh giỡn với hắn một vố lớn như vậy, hắn tính toán tất cả không đi được, cái gì cũng không làm, Tạ Uẩn ngồi bát ăn mát vàng lại đi rồi.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Tạ Soái đều oán hận đến nỗi muốn phun máu.

- Tư cách? Hà hà.

Trong mắt Tạ Soái xẹt qua một tia điên cuồng:
- Giống như Tà Thiên cho dù giày vò thế nào, từ đầu đến cuối cũng đều bị buộc trong tay ta vậy, Tạ Uẩn ngươi lại có tư cách gì đứng trên đầu ta!
- Ta mới là người duy nhất có tư cách trèo lên đỉnh cao nhất!
Tạ Soái hung hăng đánh bộ ấm trà thành bột, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía con đường xuống núi duy nhất của Xích Diệc phong.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận