Trò Chơi Cùng Các Tiên Tử


Tổ miếu âm trầm cổ quái, khi Cốc bà bà đóng cánh cửa lại, càng có vẻ kỳ dị hơn.

Thoạt nhìn tổ miếu này trông giống như một hộp sọ khổng lồ, bề mặt được sơn bằng màu trắng nhạt, hai cửa sổ đen kịt nằm trên lầu hai trông giống như hốc mắt trống rỗng trên hộp sọ.

Lý Mộc Dương đứng bên ngoài tổ miếu chờ đợi hồi lâu, bỗng nhiên có một trận gió lạnh từ xa thổi tới, trực tiếp thổi vào tổ miếu.

Ngay sau đó bên trong vang lên một loại tiếng thét chói tai thê lương và cổ quái.

m thanh đó chắc chắn không phải phát ra từ vật sống, Lý Mộc Dương nghe được không hiểu sao cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Một lúc sau, cánh cửa tổ miếu được mở ra.

Cốc bà bà nắm Tiểu Dã Thảo với khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt sợ hãi bước ra ngoài.

Trên mặt bà lão nở nụ cười, vẫn là nụ cười hiền lành như cũ, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, tiểu tử thối, dắt Tiểu Dã Thảo của ngươi trở về đi.


"
Bà lão vừa nói, vừa ném một cục gì đó dơ bẩn vào tay Lý Mộc Dương.

"Thuận tiện xử lý mấy thứ bẩn thỉu này, vứt đi, hoặc đốt đều được.

"
"Nếu như không thấy ghê tởm, để ở nhà chơi cũng được.

"
“Thứ này đã biến mất rất nhiều năm rồi, giữ lại cũng coi như một vật kỷ niệm.


Bà lão nở nụ cười hiền lành.

Sau khi Lý Mộc Dương nhận lấy thứ bẩn thỉu kia, lập tức giật nảy mình.

Thứ đang nằm trong tay, chính là một con rối màu trắng bẩn thỉu, nhìn bề ngoài đúng là một khuôn mặt trang điểm đậm, tạo hình trông giống một con hát.

Nhưng váy ở nửa người dưới của nó lại rất dài, có hai mảnh vải vừa mảnh vừa dài rủ xuống, tượng trưng cho đôi chân của nó.

Mà phần thân trên của nó, bảy hoặc tám mảnh vải đan xen được khâu lại với nhau để tượng trưng cho cánh tay.

Trên đầu là một mảnh trắng bệch, mọc ra hai cái miệng giao nhau, nhìn qua vừa kỳ dị vừa khiến người ta sợ hãi.

Trong nháy mắt cầm lấy con rối kỳ dị này, trước mắt Lý Mộc Dương hiện lên một dòng nhắc nhở của hệ thống.

[Ngươi đã thu hoạch được đạo cụ đặc biệt - di hài Nhục Cốt Thanh Y]
[Có thể ngưng luyện thành đạo cụ đặc biệt]
[Có ngưng luyện không?]
[Có/Không]
Nhìn những lựa chọn xuất hiện trong tầm mắt, Lý Mộc Dương vô cùng kinh ngạc.

Thứ đồ chơi này còn có thể ngưng luyện thành đạo cụ?
Sau khi hắn dắt Tiểu Dã Thảo rời đi tổ miếu, lựa chọn [Có].


Chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện một màn sương mù tối đen như mực, một giây sau sương mù nổ tung, hiện ra một người phụ nữ mặc áo xanh với nụ cười xấu xí dữ tợn.

Hình dáng của nàng, giống hệt con rối bẩn thỉu trong game mà Lý Mộc Dương cầm trên tay.

[Đạo cụ đặc biệt: Nhục Cốt Thanh Y (đã thu hoạch được)]
[Giới thiệu: Tà vật sinh ra từ thời cổ xưa, với sức mạnh kỳ lạ mà người thường không thể ngăn cản]
[Cách sử dụng: Chôn Nhục Cốt Thanh Y xuống đất, viết tên, quê quán, giới tính lên trước ngực (thông tin càng đầy đủ, bắt giữ mục tiêu càng chính xác), sau khi xác nhận mục tiêu, Nhục Cốt Thanh Y sẽ xuất hiện trong giấc mơ, thu hoạch mạng sống của mục tiêu]
Lý Mộc Dương trừng mắt nhìn phương pháp sử dụng hệ thống đưa ra.

Đây không phải là giết người trong mơ trong truyền thuyết sao?
Quá mạnh mẽ, về sau nếu có người đắc tội hắn, thậm chí không cần đích thân ra tay, chỉ cần lấy Nhục Cốt Thanh Y ra! Nhưng không biết thứ này có thể đối phó với người tu luyện hay không.

Mặc dù hắn có chút hoài nghi đối với lực sát thương của đạo cụ, nhưng xét đến đồ chơi này là do hệ thống cho, Lý Mộc Dương vẫn là tin tưởng một lần.

Không phải tất cả người tu hành đều biết cách chống lại tà thuật.

So với những loại tà thuật khác, điểm mạnh nhất của Nhục Cốt Thanh Y là nó không cần ngày sinh tháng đẻ, cũng không cần các loại vật dẫn như tóc quần áo, chỉ cần có tên là có thể giết người.

Quá mạnh!
Trên bờ ruộng Luyện Ma Tông, Lý Mộc Dương mở hai mắt ra, nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí.

Lúc này trong ngực của hắn có thêm một con rối nhỏ, chính là Nhục Cốt Thanh Y trong trò chơi.


Nhưng cầm món đồ chơi nhỏ kỳ dị này, Lý Mộc Dương cũng không định sử dụng.

Dù sao hắn không có kẻ thù trong Luyện Ma Tông.

Cẩn thận giấu đi Nhục Cốt Thanh Y, Lý Mộc Dương dự định về sau có cơ hội sẽ dùng.

Sau khi giấu kỹ Nhục Cốt Thanh Y, Lý Mộc Dương quay trở lại bên cạnh bờ ruộng, cầm lấy gàu nước to lớn và bắt đầu làm mưa.

Hơi nước chứa linh khí mù mịt lơ lửng trên linh điền, không ngừng nhỏ giọt xuống linh vũ, nuôi dưỡng linh thực.

Mặc dù Lý Mộc Dương làm linh thực phu tương đối lười biếng, nhưng duy trì tạo mây làm mưa liên tục mấy ngày, hạt giống trong linh điền cũng dần dần mọc ra chồi non.

Mà sự phát triển của những linh thực này về sau có lẽ sẽ không tốt lắm.

Nhưng Lý Mộc Dương cảm thấy không sao cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận