Tôn Chỉ Anh Hùng


Ngọc Dung đến nhà Tiểu Hòa sau đó không hề biết Tiểu Hòa đã gặp Hữu Sinh nhưng vẫn nói ra dự định của mình là sẽ đưa Tiểu Hòa và mẹ anh ta rời khỏi nơi đây.

Mẹ Tiểu Hòa hỏi đã có chuyện gì xảy ra.

Ngọc Dung kể lại chuyện tại gia đình mình vào hôm trước.

Sau đó Tiểu Hòa cũng nói là đã gặp qua Hữu Sinh, chuyện đánh nhau hắn chỉ nói nhẹ đi rằng có "một chút va chạm không thân thiện".

Mẹ Tiểu Hòa lo ngại nói:
- Chuyện tình yêu nào cũng có trắc trở nhưng chuyện của hai con ta sẽ để hai con tự chọn lấy.
Bà quay qua Tiểu Hòa và nói:
- Con dù sao cũng 25 tuổi đã chín chắn hơn Ngọc Dung rất nhiều đừng để cô ấy phải khổ.

Ta sẽ không đi đâu, nếu ông ấy tìm đến ta thì xem như ta phản đối chuyện tình cảm này
Ý bà là nếu ông Chí An dùng cách không chính đáng như bắt bà để uy hiếp thì bà cũng không muốn con lấy con ông ta làm gì, bà sẽ không chấp nhận một thông gia như thế.
Ngọc Dung liền nắm tay mẹ Tiểu Hòa nói:
- Thưa mẹ con mới gặp Hòa nhưng con xin thề là con yêu anh ấy thật lòng, không có chút giả dối nào cả
Tiểu Hòa cũng nói:
- Chúng con sau này có thể gặp nhiều khó khăn nhưng con nhất định phải giữ lấy tình yêu định mệnh này.

Xin mẹ hãy ủng hộ chúng con.
Mẹ Tiểu Hòa suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói:
- Mẹ sẽ về ở với nhà cậu một thời gian tụi con hãy tự sắp xếp với nhau
Được sự chấp thuận của bà, Tiểu Hòa và Ngọc Dung liền bàn nhau cách để ra nước ngoài thông qua sự hỗ trợ của Mỹ Nhung, Tiểu Hòa phân vân:
-Như vậy có ổn không?
Ngọc Dung khẳng định:
- Sẽ ổn thôi.

Em tin tưởng Nhung
Sau khi thu xếp xong Ngọc Dung định tối đó sẽ khởi hành nên quay về nhà mình thu dọn một ít đồ đạc.

Khi vừa về đến cửa nghe Hữu Sinh nói về chuyện đánh nhau với Tiểu Hòa.


Anh ta kể với một thái độ không thể nào tin được rằng hắn đánh giỏi lắm còn có thuật đỡ đao nữa con không tài nào đánh thắng được.

Ngọc Dung liền đi vòng ra phía sau rồi vào bằng cửa phụ lên lầu.

Khi đang dọn dẹp đồ thì mẹ Ngọc Dung gõ cửa vào, Ngọc Dung giấu hành lý đi và để mẹ vào nói chuyện.

Mẹ Ngọc Dung nói:
- Nếu cậu ta là người tốt thì ta không lo, nhưng con còn quá trẻ lại mới quen thì làm sao đoán được lòng người.

Đừng vội vã quyết định.

Con gái 30-40 tuổi vẫn còn lấy chồng được huống chi con là thiên kim tiểu thư là cục vàng của cha mẹ, đừng vội vàng vì điều đó.
Ngọc Dung hiểu và tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng đã kiên quyết theo ý định của mình.

Tối đó Ngọc Dung và Mỹ Nhung đến đưa Tiểu Hòa và mẹ hắn đi, Tiểu Hòa và Ngọc Dung sẽ đi cùng nhau theo hướng dẫn còn Mỹ Nhung sẽ đưa mẹ Tiểu Hòa về bên ngoại tránh mặt một thời gian.

Sáng hôm sau cả nhà Ngọc Dung đang dùng bữa sáng khi cô Ba giúp việc báo rằng gọi không thấy Dung trả lời, mẹ Ngọc Dung lên xem xét thì thấy một mảnh giấy ghi rằng "Con đã quyết định thì không hối hận.

Con đi đây" Mẹ Ngọc Dung vội chạy xuống lầu nói:
- Nó bỏ đi rồi
Hữu Sinh đang ăn cơm liền nghẹn ở cổ phun ra hỏi:
- Mẹ nói ai đi?
Còn ai trồng khoai đất này nữa, Chí An tức giận:
- Trăm dâu đổ đầu tằm cũng tại cái thằng đó nó có bùa mê thuốc lú gì mà con Dung nó lậm thế không biết
(Lậm: si mê, yêu đương mù quáng)
Hữu Sinh liền dùng điện thoại cầm tay gọi cho Ngọc Dung nhưng không liên lạc được.

Lúc này Giám đốc sản xuất gọi Chí An báo cáo là có rắc rối bên nhà máy, Chí An bảo Hữu Sinh đi xem xét.

Hữu Sinh hỏi:
- Vậy còn con Dung?
Chí An lắc đầu:
- Để chuyện đó tính sau đi
Ông nghĩ rằng tên vô danh tiểu tốt kia chỉ bất quá là dụ dỗ để đào mỏ sẽ không nguy hại đến tính mạng con gái ông trong nhất thời sẽ không có hệ lụy gì.


Với lại con ông chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực bên ngoài nên có thể trở về rất nhanh thôi
Vì vậy Tiểu Hòa và Ngọc Dung trên đường đi suôn sẻ không gặp bất cứ vấn đề gì.

Đang ngồi trên xe của Mỹ Nhung, có người lái và có xe dẫn đường.

Tiểu Hòa cũng an tâm mới hỏi:
- Tại sao khi quen anh em lại giấu ông ấy?
Ngọc Dung trả lời:
- Ba em là người rất nghiêm khắc với con cái cũng muốn kiểm soát tất cả.

Tuy ba không trọng nam khinh nữ, thương em và anh cả như nhau.

Nhưng lại xem trọng học thức.

Vì vậy em muốn để anh sau khi học thêm có được bằng cấp đàng hoàng rồi mới giới thiệu sau
Tiểu Hòa cười khổ:
-Biết vậy thì nói ngay từ đầu chúng ta đã không phải chạy trốn khỏi ông ấy như thế này
Ngọc Dung khó chịu nói:
- Anh hối hận rồi sao?
Tiểu Hòa cười cười:
- Dù sao chạy trốn cùng nhị tiểu thư của tập đoàn Full-life cũng là một vinh hạnh đối với kẻ vô danh tiểu tốt này
Ngọc Dung cũng cười:
- Vô danh tiểu tốt lại có thể hơn cả anh hai em sao? Anh ấy đã có hơn 20 trận thắng trên võ đài đen
Tiểu Hòa nói:
- Lúc ở quê cũng có học qua vài thế phòng thân.

À mà em cũng chẳng nhắc gì về việc đó trước đây, em cũng chẳng có miếng võ nào?
Ngọc Dung liếc mắt:
- Vài thế phòng thân của anh chắc cỡ top 10 của Vương quốc.
Ngọc Dung lại nói tiếp:
- Bởi em có một người anh như thế trong nhà cũng có rất nhiều bảo vệ nên em cần gì phải học nữa cơ chứ.

Tiểu Hòa nghĩ cũng phải, người ta thiếu cái gì thì sẽ cần bổ sung cái đó, Ngọc Dung đã có rất nhiều sự che chở bảo vệ thì cần gì phải tìm cách phòng thân nữa? Nhưng nhìn đến tương lai phía trước, Tiểu Hòa có chút bất nhẫn nói:
- Nhưng từ bây giờ em sẽ phải tự lập chống chọi với xã hội bên ngoài khi không có cha mẹ và anh hai là điểm tựa.
Ngọc Dung lại liếc qua Tiểu Hòa:
- Còn anh thì sao? Anh để làm gì?
Tiểu Hòa làm như nhảy đửng lên:
- Không lẽ em xem anh như cái gậy chống lưng?
Ngọc Dung cũng tức tối đấm vào lưng Tiểu Hoà nói:
- Gậy chống lưng cho em thì lỗ lắm sao?
Tiểu Hòa hỏi lại:
- Vậy có gì lời?
Hai người vệ sĩ lái xe ở phía trước là người của Mỹ Nhung nghe vậy cũng không khỏi buồn cười, họ đã là vệ sĩ được mười mấy năm cũng có nhiều kinh nghiệm bảo vệ các cô cậu ấm.

Nhưng chưa thấy cặp nào ngây thơ và gan dạ như vậy, bởi họ biết thế lực ông Chí An mạnh cỡ nào.

Và họ cũng hiểu sau khi đi ra nước ngoài thì tự mình xoay sở là vất vã đến thế nào
Sau khi được Hữu Sinh báo cáo lại sơ lược tình hình dây chuyền sản xuất bị hỏng một mắt xích rất quan trọng.

Ông Chí An đến tận xưởng sản xuất lắp ráp máy lạnh, đây là dây chuyền hiện đại nhất Đông Nam Á mà công ty của ông vừa góp vốn gần 1 tỷ đô la.

Hiện có 10/16 cánh tay robot bị hỏng do mạch điều khiển bị hư hại bởi một chất lỏng gì đó.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng các chuyên viên đã kết luận là do con người gây ra, đây là một sự cố ý phá hoại chứ không phải là tai nạn.
Để khắc phục cần phải chờ chuyên gia hãng sản xuất đến trực tiếp xem xét và thời gian sửa chữa có thể kéo dài.

Trong khi đó mỗi ngày đình trệ có thể dừng sản xuất hơn 10.000 máy lạnh, thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng cho tập đoàn.

Việc này có thể làm cổ phiếu hạ thấp nhanh chóng nhưng ông không quan tâm bởi nó chỉ có giá trị về mặt định lượng và ông sẽ chẳng mua vào hay bán ra tí cổ phiếu nào.
Công ty ông cũng tình lao dốc vào khoảng nửa năm trước, khi đó hacker đã xâm nhập làm hư hại nghiêm trọng hệ thống máy chủ quản lý của tập đoàn, phá hủy một số tài liệu quan trọng và làm rối loạn quản lý nhân sự mà không phải là đòi tiền chuộc.

Kết hợp hai vấn đề với nhau, Chí An nghi ngờ có người nhắm đến tập đoàn, muốn hủy hoại cơ nghiệp mà ông gây dựng nên.

Vì vậy ông buộc phải nhanh chóng tìm ra kẻ đứng đằng sau.
Ông liền nhờ các thế lực Bảo An, các anh em Giang Hồ và nhân viên dưới quyền bằng mọi giá phải điều tra kẻ phá hoại này dù là đưa ra ánh sáng hay đưa vào bóng tối.
-=-
Vương quốc Lân Quang hay Lan Sáng là một quốc gia không giáp biển, nằm ở trung tâm vùng Đông Nam Á.

Có nhiều tài nguyên thiên nhiên, khoáng sản và động thực vật quý hiếm bởi ¾ đất nước là rừng, dòng sông Mê-Kông trù phú mang lại nguồn lợi thuỷ sản và tiềm năng thuỷ điện.

Dân nhập cư chiếm tỷ lệ lớn bởi nằm giữa các đế chế hùng mạnh khác như Miếng Điện, Bông Hoa, Thái Giếng, Chia Cam và Đông Lào.


Vua của vương quốc là một người bôn ba thời trẻ, là người sống trong thời đại hỗn loạn thế kỷ 20 ở giữa các cường quốc nên phải thực hiện nhiều chính sách đối nội, đối ngoại, mềm mỏng và cứng rắn mới giữ được lãnh thổ như ngày nay.

Ông là lãnh tụ tinh thần, là sự hoà hợp dân tộc của đất nước.

Ngày nay, vương quốc đang chuyển từ quân chủ tập quyền sang quân chủ lập hiến, Quốc Hội đã có quyền lực tương đương với Đức Vua trong việc quản lý đất nước.

Nhưng vì sự tôn trọng và kính nể nên những ý kiến của Đức Vua đều được Quốc Hội thông qua, và mọi người không gọi tên, chỉ gọi Đức Vua.
Tiểu Hòa và Ngọc Dung sau khi xem xét quyết định rời vương quốc sang Quốc gia phía Đông là Đông Lào.

Quốc gia này cũng là một cường quốc trong khu vực với lợi thế giáp biển, có tiềm lực hải quân và thuỷ sản lớn.

Họ có rừng vàng, biển bạc, có dân số đông và hệ thống kinh tế nhân lực phát triển lớn mạnh.

Là vựa lúa lớn của thế giới, cũng như nhiều danh lam thắng cảnh hùng vĩ.
Khi ngồi chung xe Tiểu Hòa đã nói những khó khăn có thể gặp sau khi rời đi.

Mục đích của chuyến đi là để cho ông Chí An chấp nhận mối quan hệ của hai đứa chứ không phải chống đối lại cha mẹ hay bỏ đi lâu dài, nhưng thế lực của ông tại vương quốc rất lớn nên họ buộc phải đi xa hơn dự kiến.

Ngọc Dung cũng hiểu điều đó, cô nói rằng nếu không rời đi thì cô sẽ không có một vị thế thương lượng nào.

Cô cũng biết cuộc sống tự lập khó khăn nhưng với nhiệt huyết của tuổi 18 thì những khó khăn đó là thử thách, là trải nghiệm, huống chi cuộc sống vợ chồng sau này có thể còn nhiều sóng gió phải vượt qua.

Vì vậy cô phải học tập ngay từ bây giờ
Sau khi liên hệ với các tổ chức đồng hương đã tìm được một công việc phù hợp cho cả hai.

Tiểu Hòa được nhận vào làm bảo vệ canh giữ cổng ra vào cho một nhà Phú Hộ, cũng từng là đồng hương ở Vương quốc.

Ngọc Dung thì kèm cặp cháu nội của gia chủ.

Ông này tên là Thành Công, cũng giàu có tiếng trong vùng, có sự tương đồng với nhà Ngọc Dung nên cô dễ dàng hòa nhập.

Thành Công cũng sống với vợ có hai người con, cô chị là Ngọc Châu chưa có chồng, con thứ cũng là út tên Phi Long đã có một vợ và hai đứa con, thằng lớn 5 tuổi còn đứa nhỏ mới sinh vài tháng.

Ngọc Dung sẽ kèm đứa nhóc 5 tuổi này.

Khi Ngọc Dung và Tiểu Hòa ổn định công việc thì những vệ sĩ của Mỹ Nhung đã rời đi, trở về chỉ để lại số liên lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận