Tình Yêu Và Tình Dục Trong Chính Trị


Sau khi hưởng tuần trăng mật xong, Cố Minh Mặc nóng lòng về nhà mẹ đẻ một chuyến - nhà mẹ đẻ chỉ cách nhà mới một nghìn mét, không có cách nào, nhà của người giàu đều gần như nhau.

Sau khi chia quà xong thì tìm mẹ xin cách liên lạc của công ty vệ sinh nhà cửa đáng tin cậy, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ căn nhà không có người ở trong một tháng, sau đó lại mua đồ gia dụng, lại sắm quần áo trang sức mới, tiện thể đổi luôn cả quần áo của Thịnh Phong, đẹp trai như vậy mà ngày nào cũng mặc vest như ông già, không thể chịu nổi.

Vài ngày sau, Thịnh Phong trở về nhà phát hiện trong nhà đột nhiên có thêm mấy người, còn chưa kịp phản ứng, một bà dì trung niên từ trong bếp đi ra, cung kính hỏi: "Thịnh tiên sinh, cơm tối còn mười phút nữa là xong, xin anh chờ một lát.

"
Cố Minh Mặc hào phóng chia cho anh một chút không gian trống trong phòng thay đồ của mình, đầy vẻ tự hào: "Đây là quần áo mới của anh, em chọn đấy, còn một số thợ may vẫn đang làm gấp, sau này em sẽ lo hết ăn mặc ở đi lại cho anh.

"
Thịnh Phong xem qua mấy bộ, trên lớp lót trong đều thêu tên anh bằng tay, anh hơi nhướng mày, là một gã độc thân, cho dù là gã độc thân có tiền, anh cũng rất ít khi để ý đến cách ăn mặc của mình, đừng nói là thêu tên lên lớp lót trong, chỉ cần quần áo không rách là anh có thể mặc đến tận trời đất già.


Mới cưới nhau hai tháng, cuộc sống dần dần ổn định, dạo này Thịnh Phong rất bận, trở về một tháng cũng chỉ làm với cô một lần.

Với Cố Minh Mặc mà nói, cuộc sống vô cùng tốt đẹp, cho đến khi giáo viên trường dạy lái xe thúc giục cô về luyện xe, Thịnh Phong mới biết bà xã của mình thậm chí còn chưa có bằng lái, trách không được cô cứ nhất quyết đòi thuê tài xế.

Một ngày trước khi thi Cố Minh Mặc khóc lóc trở về, không phải vì bị huấn luyện viên mắng, mà là ngày mai phải thi, trước đó cô đã trượt bốn lần, nếu trượt nữa thì lại phải bắt đầu lại từ môn một.

Thịnh Phong tăng ca trở về thì Cố Minh Mặc vẫn đang ôm gối than khóc, anh nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, thở dài, bế cô đi đến trước gara: "Trước tiên bắt đầu từ bài đỗ xe vào chuồng.

"
Vài lần trước Cố Minh Mặc vẫn luyện rất tốt, cho đến khi Thịnh Phong bắt đầu bắt chước giọng điệu lạnh lùng phát ra từ loa khi thi, cô liền liên tục đè vạch.

Nửa giờ sau cô đã nằm vật ra vô lăng gào khóc: "Không được! Em không thi đỗ được đâu! Cả đời này em không thể lái xe được! Hu hu hu! "
Thịnh Phong ngồi ở ghế phụ an ủi: "Không sao, anh thuê tài xế cho em.

"
"Nhưng em vẫn muốn có bằng lái mà! Người khác đều có bằng lái!" Cô rưng rưng nhìn anh: "Em cứ thi là lại căng thẳng! "
Cô khóc một lúc, ngẩng đầu nhìn anh, vô hồn hỏi một câu: "Anh có thể mua bằng lái cho em không?"
Thịnh Phong bật cười: "Mua bằng lái để em ra ngoài đâm người chơi à?"
Cố Minh Mặc đầy vẻ chán nản: "Xe cơ giới không để lại cho em bất kỳ kỷ niệm đẹp nào! "
Thịnh Phong kéo khóa quần xuống, giọng khàn khàn: "Chồng để lại cho em một số kỷ niệm đẹp.


" Lúc nhìn thấy cô khóc là anh đã cứng không chịu nổi rồi.

Không biết là do quá lâu không làm hay là do tâm lý sụp đổ, Cố Minh Mặc rất chủ động đón nhận sự cầu hoan của anh, may mà bây giờ là nửa đêm, trong nhà chỉ có hai người - Thịnh Phong không thích trong nhà có quá nhiều người, nên không thuê người giúp việc ở lâu dài.

Cố Minh Mặc vừa rút chìa khóa ra, Thịnh Phong đã nóng lòng tiến lại hôn cô, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, hận không thể trực tiếp kéo cô lên ghế phụ lái để chơi đùa.

Người đàn ông cởi quần lót của cô, Cố Minh Mặc dựa lưng vào cửa xe, bị đè lên ghế lái để đón nhận nụ hôn, cả người gần như bị gập đôi, đè cô đến nỗi không thở nổi.

"Đợi, đợi đã!" Cố Minh Mặc đẩy đầu anh ra, những ngón chân tròn trịa giẫm lên vai anh, "Em, em đến! "
Thịnh Phong ngồi lại vị trí của mình, trong mắt tràn đầy dục vọng, đã lâu không làm nên anh đương nhiên cũng rất muốn, nhưng dạo gần đây công việc thực sự bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi, đương nhiên phải chơi đùa cô thật tốt để bù đắp cho những nuối tiếc trong nhiều ngày qua.

Gần một tháng không làm, thực ra Cố Minh Mặc cũng rất muốn, cô búi tóc lên sau gáy, nhẫn tâm cởi váy ngủ, ngồi trần truồng trên người Thịnh Phong mặc quần áo chỉnh tề, sự chênh lệch quá lớn khiến lòng cô dâng lên một trận kích động.

Ánh mắt Thịnh Phong trầm xuống, dương vật đã dựng đứng, "Con nhỏ dâm đãng khẩu thị tâm phi, mới một tháng không làm đã dám cởi hết quần áo quyến rũ đàn ông rồi à?"

Cố Minh Mặc bị anh mắng không vui, nhưng chỗ riêng tư lại thành thật dần dần ướt át, cô cúi đầu nắm lấy dương vật, nhắm vào lỗ huyệt còn chưa ướt lắm mà từ từ ngồi xuống, không thể phủ nhận cô có chút nhớ cảm giác khoái cảm bị đàn ông chơi đùa dữ dội.

Người đàn ông vốn định ấn eo cô mà chơi đùa thật mạnh dừng động tác lại, mắt hơi nheo lại, anh còn chưa ép buộc cô bao nhiêu thì cô đã nắm lấy dương vật nhét vào trong âm đạo, con nhỏ dâm đãng này giả vờ nghiêm trang, thực ra cũng rất muốn.

Vì vậy, anh chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, chống đầu, ung dung nhìn Cố Minh Mặc định làm gì.

Cố Minh Mặc mất rất nhiều công sức mới nuốt trọn dương vật, trán đầy mồ hôi, cô nằm trên ngực anh nghỉ ngơi một lát, kẹp chặt dương vật của anh một cái, giọng điệu nũng nịu: "Sao anh! lại lớn thế! "
Thịnh Phong bị cô trêu chọc đến không chịu nổi, không nhịn được hôn nhẹ lên cổ cô, kích thích khiến cô rùng mình, vịn vai người đàn ông bắt đầu chậm rãi vặn vẹo cơ thể.

"A! a! lớn quá! hơi đau! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận