Tình Yêu Và Tình Dục Trong Chính Trị


Cố Minh Mặc đột ngột tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngâm mình trong bồn tắm, Thịnh Phong đang ngồi bên ngoài gội đầu cho cô, người đàn ông có kỹ thuật điêu luyện, cảm giác giống như Tony ở tiệm cắt tóc bên ngoài.
"Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng tắm rất dễ nghe, như thể nó cứ thế chảy vào trái tim cô.
"Anh, anh có kỹ thuật khá tốt".

Da đầu cô được anh ấn rất thoải mái, cảm giác khó chịu trên cơ thể dường như đã giảm đi nhiều.
Giọng nói của Thịnh Phong lập tức trở nên dâm dục, "Em yêu có phải đã bị chồng làm cho sướng không?"
Cơ thể Cố Minh Mặc rất thoải mái, tinh thần cũng không được tốt lắm, hơn nữa giọng nói khàn khàn không muốn quát anh, chỉ liếc anh một cái thật nhẹ nhàng, tiếp tục khen: "Giống như anh chàng thợ cắt tóc ở tiệm".
Thịnh Phong xả sạch bọt cho cô, cười nói: "Thời trẻ anh từng làm việc ở tiệm cắt tóc".
"Khi nào?" Cố Minh Mặc rất ngạc nhiên, năm nay Thịnh Phong mới ngoài ba mươi, tốt nghiệp khởi nghiệp đến nay hẳn là vừa bận rộn vừa mệt mỏi, anh còn có thời gian làm thợ cắt tóc sao?
"Mười mấy tuổi, gia đình không có điều kiện nên phải tự kiếm tiền đóng học phí".


Thịnh Phong trả lời có phần qua loa, rõ ràng đó không phải là khoảng thời gian anh muốn nhớ lại.
Cố Minh Mặc nắm lấy tay anh, việc trực tiếp đối mặt với quá khứ của anh khiến cô có chút khó chịu, như thể chọc thủng một bí mật không ai biết của anh, cô dùng mặt cọ vào bọt trên tay anh, không biết nói gì để an ủi.
Thịnh Phong cười nhẹ, dáng vẻ này của cô khiến anh bật cười, anh không còn là cậu nhóc mười mấy tuổi nữa, sẽ không vì chuyện này mà buồn.
Tuy nhiên, Cố Minh Mặc thực sự nghiêm túc dùng hành động để an ủi anh, không những không phản kháng những hành động sàm sỡ của anh mà còn ôm vai anh đáp lại.
Cô thực sự rất mệt, chưa đợi Thịnh Phong động tay động chân đã ngủ thiếp đi, Thịnh Phong sấy khô tóc cho cô, đắp chăn cẩn thận, đúng lúc điện thoại của Cố Minh Mặc reo, là mẹ Cố gọi đến, anh liền bắt máy.
"Mẹ, có chuyện gì không?" Giọng nói của Thịnh Phong mang theo sự mệt mỏi và thỏa mãn đặc biệt sau khi quan hệ.
Mẹ Cố nhíu mày, nghĩ đến những gì từng nghe về Thịnh Phong, bà nói: "Con để Minh Mặc nghe điện thoại đi".

Bà muốn đích thân hỏi Cố Minh Mặc xem có bị bắt nạt không.
"Con bé ngủ rồi".
"Sớm vậy sao? Bên đó của các con mới bảy giờ tối mà".

Giọng điệu của mẹ Cố vẫn ôn hòa, nhưng trong lòng lại mắng Thịnh Phong, rốt cuộc anh đã làm gì với đứa con gái bé bỏng của bà? Cố Minh Mặc chưa bao giờ đi ngủ trước mười hai giờ.
"Vâng, chơi hơi mệt, con bảo con bé mai gọi lại cho mẹ".

Thịnh Phong nói, giọng điệu nghiêm túc.
Cố Minh Mặc mơ màng như nghe thấy Thịnh Phong đang nói chuyện, mở mắt ra thấy anh đang trò chuyện, đá anh một cái, "Ra ngoài nói chuyện, em muốn ngủ".
Giọng nói khàn khàn, rất thảm thiết.

"Mẹ gọi đến, em có nghe không?"
Cố Minh Mặc nghiêng đầu gạt tay anh, dùng chăn trùm kín đầu tỏ ý không muốn bị làm phiền.
Thịnh Phong bật cười, ra ngoài nghe điện thoại.
Mẹ Cố trong lòng đã mắng chửi Thịnh Phong như tát nước vào mặt, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn nhiều: "Mặc Mặc từ nhỏ đã được chúng ta nuông chiều lớn lên, anh chăm sóc tốt cho con bé, đừng chơi quá mệt".
"Vâng".

Thịnh Phong trả lời rất khiêm tốn, nghĩ đến bạn gái của Cố Minh Hạo, liền giả vờ vô tình nhắc đến: "Hôm nay tôi và Mặc Mặc ở công viên giải trí gặp anh hai, trông anh ấy khỏe lắm".
"Công viên giải trí?" Mẹ Cố cau mày, phát hiện sự việc không đơn giản: "Có cô gái nào bên cạnh không?"
"Không thấy, nhưng trên tay anh ấy cầm hai cây kem".
Mẹ Cố trong lòng đã hiểu rõ, qua loa nói với anh ta vài câu rồi cúp máy, lập tức bắt tay vào điều tra xem con trai mình có làm bậy bên ngoài không, Thịnh Phong không phải người thích buôn chuyện, đã anh ta đã nhắc đến thì chứng tỏ người phụ nữ bên cạnh Cố Minh Hạo không bình thường.
...
Cố Minh Mặc tỉnh dậy vừa đúng bốn giờ sáng, trước lúc rạng đông, trời tối đen như mực, cô mò mẫm xuống giường, nửa thân dưới đau nhức không thôi, nhìn anh ta đang ngủ say, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ngồi trên bệ xí lạnh ngắt, mặt tái nhợt, dưới mắt thâm quầng, trên người đầy những vết hằn màu đỏ tím, ngực và vai còn in hằn mấy vết răng, tiểu huyệt ở giữa hai chân bị làm đến sưng đỏ, tinh dịch chảy ra từ miệng huyệt, cứ như mãi mãi không chảy hết được.

Chớp chớp đôi mắt cũng sưng đỏ và đau nhức, Cố Minh Mặc vẻ mặt chán chường, hận không thể xông ra ngoài bóp chết Thịnh Phong, anh ta ở ngoài ngủ ngon lành, còn cô ở trong vừa lạnh vừa đau.
Vất vả lắm mới xử lý xong, Cố Minh Mặc vịn tường rời khỏi phòng tắm, cả người lạnh ngắt, cô chui vào chăn ấm, cố tình áp sát vào người ấm áp của người đàn ông.
Thịnh Phong ngủ mơ màng, theo bản năng ôm lấy cô, mơ hồ hỏi: "Sao lạnh thế?"
"Anh cướp chăn của em".

Cố Minh Mặc hận không thôi, cắn mạnh vào cánh tay anh ta.
Thịnh Phong nghe vậy thì đau lòng lắm, không hề để ý đến vết cắn, ôm chặt cô vào lòng, nói: "Chồng ôm thì sẽ không cướp được chăn đâu".
Cố Minh Mặc trong vòng tay ấm áp của người đàn ông dần dần ấm lên, xoay người trốn trong chăn chơi điện thoại, thích thú không thôi.
Trời đã sáng, ánh nắng buổi sớm khiến Cố Minh Mặc có cảm giác như được sống lại, Thịnh Phong sửa soạn xong, xoa xoa mông cô một cách ám muội, nói: "Hôm nay anh đưa em đi gặp một người bạn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận