Tình Yêu Đơn Giản


Sinh nhật Chu Dịch trôi qua dưới lời dặn dò của mẹ, sự ép hỏi của Quất Tử, bó hoa hồng của Giang Nghị Bắc, cái vòng tay của ông lớn và một đống phiếu không trúng thưởng của cô cùng một đống phiếu có trúng thưởng của Giang Hồ Ly nhỏ.

Còn cả một tin làm Chu Dịch hưng phấn suốt đêm, đó là Giang Hồ Ly quen một hiệu trưởng, người này biết vợ anh ta đang xây dựng một công ty tốc ký, muốn có một giáo viên tốc ký chuyên nghiệp, Quất Tử liền tiến cử Chu Dịch.

Ngày nghỉ đi qua gặp hiệu trưởng, nói chuyện một chút, trường đó là một trường đại học nằm ở phần ngoại ô phía nam thành phố J.
Chu Dịch hưng phấn, ngày đầu tiên sau kì nghỉ, cô đã không chờ được mà xin nghỉ phép ở công ty rồi đi đến trường học.

Vị hiệu trưởng hiền lành thông thái kia rất hài lòng với sự chuyên nghiệp và tài năng của Chu Dịch, quyết định thuê, sau kì nghỉ đông có thể đến làm.
Chu Dịch hâm mộ nhất chính là giáo viên, nghỉ đông và nghỉ hè hấp dẫn đến cỡ nào chứ?! Thế là lập tức nộp đơn nghỉ việc cho công ty, sau khi hoàn thành công việc chuyển giao, bắt đầu yên tâm chuẩn bị chương trình học sang năm.
Sau khi tổ chức xong sinh nhật cho mẹ, thời gian vẫn bận rộn như xưa.


Ngoài việc soạn bài, còn nhiệm vụ do Quất Tử giao phó nữa.

Quất Tử thấy Chu Dịch từ chức, bèn giao hết mấy hội nghị quan trọng cho Chu Dịch, một trong số đó chính là diễn đàn kinh tế do thành phố J chịu trách nhiệm tổ chức.
Còn nhớ lần đầu đầu tham dự một hội nghị quan trọng như vậy tại nhà hàng năm sao duy nhất là mấy năm trước, Quất Tử mang thai, Giang Hồ Ly lo lắng cho cô vợ mang thai nhà mình, vợ đi đâu chồng theo đến đó, Chu Dịch liền thành con vịt bị Quất Tử cho lên bàn quay.

Giờ thì Chu Dịch đã là người hay quen việc.
Diễn đàn chấm dứt đã gần bảy giờ tối, Chu Dịch sửa lại biên bản cho tốt rồi đưa cho bí thư của thành phố xử lý.
Chu Dịch gõ cửa, nghe thấy tiếng người bên trong trả mới đẩy cửa vào, rồi đi thẳng về phía người phụ trách tổ chức hội nghị lần này, Vương Lệ.
“Chị Vương, may mà không làm nhục sứ mệnh, cảm ơn sự tin tưởng của Đảng.” Chu Dịch cười nói.

Cô đã nhiều lần hợp tác với Vương Lệ, Vương Lệ rất thích sự chăm chú chuyên tâm của Chu Dịch, Chu Dịch cũng rất yêu sự nhanh nhẹn giỏi giang của Vương Lệ, quan hệ hai người rất tốt.
“Vất vả rồi, cô em xinh gái.” Vương Lệ trêu chọc.
“Chu Dịch?” Sau lưng bỗng lên một giọng nói trong trẻo.

Chu Dịch quay lại, ở trong một căn phòng, cô đã thấy tận hai người đàn ông kim cương trong miệng Quất Tử, một người thông minh tuấn tú, chính là người vừa lên tiếng, tổng giám đốc Lâm thị, Lâm Chính Đông.

Người còn lại tao nhã, Chu Dịch chưa gặp bao giờ.
“Tổng giám đốc Lâm, chào anh.” Chu Dịch đi qua chào hỏi, có phần kinh ngạc.


Diễn đàn kinh tế, nhất định tổng giám đốc Lâm thị sẽ nhận được thiệp mời, nhưng thật không ngờ là lại gặp được ở đây.
“Em chịu trách nhiệm ghi lại biên bản hội nghị lần này sao? Không phải đi làm à?” Theo Lâm Chính Đông được biết thì nghề chính của Chu Dịch không phải tốc kí, chỉ là rảnh rỗi thì giúp Trữ Nhã, tuy nhiên anh rất muốn mời Chu Dịch vào công ty mình, ở gần thì được ưu tiên trước mà.
“Ừm, em nghỉ việc rồi, vừa nhận lời mời của một trường học.” Chu Dịch thật thà.
“À, giáo viên thì khá rảnh rỗi, thế em cũng có thể chịu trách nhiệm về hội nghị của Lâm thị rồi.” Lâm Chính Đông gật đầu, bên dưới ánh mắt bình lặng kia có nét vui mừng.
“Chính Đông, đây là?” Không đợi Chu Dịch trả lời, người đàn ông sau lưng Lâm Chính Đông đã mở miệng.
“Chu Dịch, đây là Tô Nghị, thư kí của thị trưởng.” Lâm Chính Đông giới thiệu cho Chu Dịch, sau đó quay lại nói với Tô Nghị, “Đây là Chu Dịch, nhân viên tốc kí.”
“Chào Chu Dịch, tôi là bạn từ nhỏ của tổng giám đốc Lâm, không ngại tôi gọi cô như vậy chứ?” Tô Nghị mỉm cười, giơ tay ra với Chu Dịch.
Chu Dịch vội giơ tay ra bắt, “Không ngại đâu, Tô tiên sinh.”
Tô Nghị nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay Chu Dịch, cả kinh, quay sang nhìn Lâm Chính Đông đứng cạnh, sau đó lập tức cười, nói: “Gọi anh Tô Nghị là được rồi, nếu không gọi là anh Tô cũng được.”
Chu Dịch nhìn Lâm Chính Đông, đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Vương Lệ gọi cô, đành nói tạm biệt với hai người kia.
Chu Dịch đi rồi, Tô Nghị nhìn người vừa nâng cốc trà lên là Lâm Chính Đông, hỏi: “Cái vòng tay kia?” Lúc học cấp hai, hai người bọn họ đến quân đội của bố Tô chơi, học bắn súng, bắn ra phát súng đầu tiên.

Lúc ấy bọn họ vẫn là trẻ con, mất rất nhiều công sức mới mài được viên đạn.


Khi đó bọn họ còn nói đùa là muốn tặng cái vòng này cho cô vợ tương lai.

Tô Nghị thấy vòng tay của Chu Dịch, không phải không kinh ngạc, có điều cũng mừng cho bạn tốt.

Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng đưa được cái vòng ra ngoài.
“Ừm.” Lâm Chính Đông nhấp một ngụm trà, gật đầu.
“Tớ dám cá là cô bé kia không biết gì.” Tô Nghị cười một cách rất phá hủy hình tượng, nhìn biểu lộ của Chu Dịch, anh biết thừa.
Lâm Chính Đông tiếp tục uống trà, mặc kệ cho Tô Nghị cười, rất không để ý đến hình tượng lãnh đạo thành phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận