Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Sắc mặt mẹ Đức lập tức thay đổi, bà ấy dồn dập hỏi: "Khi nào? Chẳng lẽ là buổi chiều lúc tôi đang ở trong bếp..." Nói đến đây, bà bỗng ngưng bặt, tựa như dàn giao hưởng đang vang lên bị tắt ngúm do mất điện vậy.
Không khí trong phòng trong đột nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng, nặng trĩu tới mức ép người khác không thở nổi.
Thẩm Tích Chu uống một ngụm canh, không để ý đến trong lòng mẹ Đức đang dậy sóng.

Đối với cô mà nói, hai người kia chẳng khác nào rác rưởi không đáng nhắc đến, nhưng xem dáng vẻ hai người đó, có vẻ có tầm ảnh hưởng lớn đối với Thẩm Tích Chu chân chính, nhưng rốt cuộc ảnh hưởng đó là bao nhiêu?
Hiện giờ cô đã quăng mồi câu ra ngoài, cô tin tưởng, mẹ Đức quan tâm Thẩm Tích Chu như vậy, chắc chắn sẽ nói ra điều gì đó.
Quả nhiên, sau khi im lặng một lúc, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nguyên bản giọng nói mềm ấm lại trở nên gian nan không ít.

Bà đặt tay lên vai Thẩm Tích Chu, bàn tay hơi run rẩy, đầu ngón tay cũng bắt đầu lạnh đi.

"Tích Chu này, nghe mẹ Đức khuyên một câu, Cao Minh Triết không xứng với con, anh ta, anh ta không đáng để con làm như vậy.

Con xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn, đừng, đừng lãng phí tâm tư lên người anh ta, nữa, được không?"
Thẩm Tích Chu vẫn luôn cúi đầu uống canh, lúc này cô rốt cuộc cũng buông bát trong tay xuống, chậm rãi nâng mắt nhìn mẹ Đức.

Ánh mắt thâm trầm, con ngươi đen láy, làm người khác đoán không ra trong lòng cô đang nghĩ gì.
Mẹ Đức thấy bộ dạng của cô như vậy, bắt đầu bối rối, bà gắt gao kéo tay Thẩm Tích Chu, nhọ giọng vội vàng nói: "Tích Chu! Con phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ không hại con, vĩnh viễn sẽ không! Cao Minh Triết không xứng với con, anh ta tốt với con nhiều năm như vậy, nhưng khi Trịnh Tuyết Trân vừa xuất hiện anh ta bèn không cần con nữa.

Người như vậy con cần gì phải trao hết lòng ra chứ? Không đáng đâu!"
Nói tới đây, tiếng nói bà cũng nghẹn ngào: "Tích Chu, chỉ là một người đàn ông mà thôi, sao con có thể vì anh ta mà tổn hại thân thể, hủy đi tiền đồ của chính bản thân mình cơ chứ?"
Tiền đồ! Tai Thẩm Tích Chu gần như dựng thẳng lên, cuối cùng cô cũng nghe được trọng điểm rồi!
Nhưng dù vậy, khuôn mặt cô vẫn không hề lộ ra dị thường.

Cô chỉ từ từ chớp mắt, trên môi nở nụ cười bi thương, lẩm bẩm: "Tiền đồ?"
" Đúng vậy, Tích Chu! Chuyện lần này con làm đã khiến ông chủ đã hoàn toàn thất vọng về con, con cũng biết, vì mẹ con nên ông chủ vẫn luôn không thích con, con vẫn luôn được lưu lại ở nhà họ Thẩm đều nhờ cậu chủ kiên trì.

Mỗi ngày con sống đều như dẫm trên băng mỏng, sao có thể tùy tiện không quan tâm đến chứ? Trịnh Tuyết Trân kia cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bản thân cô ta không mang họ Thẩm, lại luôn làm người khác cho rằng cô ta mới là cô chủ nhà họ Thẩm.


Lần này con đưa nhược điểm đến tay cô ta, cô ta sao có thể không lợi dụng nó thật tốt chứ!"
Thẩm Tích Chu không hé răng, mẹ Đức lại càng sốt ruột, vội vàng khuyên nhủ: "Tích Chu, nghe lời, đừng tránh Trịnh Tuyết Trân, chọc ông chủ tức giận.

Con phải biết rằng, có nhà họ Thẩm mới có con!"
Mặc dù chỉ có vài lời như vậy, nhưng từ trước tới nay năng lực tư duy logic trinh thám của Thẩm Tích Chu vốn không tệ, chỉ bằng mấy câu cô đã đại khái đoán được hoàn cảnh và khả năng vấn đề đang gặp phải của Thẩm Tích Chu.
Mẹ Đức không thấy cô nói lời nào, nghĩ rằng cô vẫn còn để tâm đến những chuyện vụn vặt, đôi mắt lại đỏ lên: "Tích Chu! Con phải biết rằng, chỉ khi con bảo vệ được vị trí Đại tiểu thư nhà họ Thẩm, con mới có thể có được những gì con muốn, đàn ông, đặc biệt là Cao Minh Triết..."
"Con đã biết." Thẩm Tích Chu bỗng nhiên mở miệng ngắt lời mẹ Đức.
"A?" Nhất thời, mẹ Đức không phản ứng kịp.
Thẩm Tích Chu nhìn về phía mẹ Đức, hơi nở nụ cười: "Con nói, con đã biết rồi, mẹ Đức, sẽ không dây dưa dài dòng chuyện này thêm nữa."
Mẹ Đức chợt có một loại cảm giác không thể tin được, nhưng bà vẫn vỗ tay Tích Chu, thở dài một hơi, nước mắt cũng rơi xuống.
Thẩm Tích Chu nhìn mẹ Đức, cười nhạt.
Đùa gì thế, chuyện quan trọng nhất bây giờ là củng cố địa vị của bản thân mình, tranh thủ được ông Thẩm yêu thích, còn về phần đàn ông sao, được tính là cọng hành nào chứ!

Thẩm Tích Chu là người thẳng thắn trực tiếp.
Từ trước tới nay cô đều không phủ nhận quanh co lòng vòng là một phương pháp không tồi, nhưng nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không dễ dàng dùng đến phương pháp này.

Trước hết, cô không có tài ăn nói, phải làm ra một đống chuyện trước khi nói đến mục đích của bản thân, quá chướng mắt, quá dư thừa.

Tiếp theo, cô sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ.
Cho nên, từ lúc sinh ra đến bây giờ, Thẩm Tích Chu chưa từng nếm trải qua tư vị quanh co lòng vòng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận