Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Xe đã đâm mạnh vào rào canh ta bảo hộ, vẽ lên một đường cong thê lương màu đen trên không trung, sau đó rơi thẳng xuống đường bờ biển phía dưới.
Tiết Phạn chỉ cảm thấy máu trong cơ thể trong giây phút này dường như đã ngừng chảy, hai mắt cô trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm vào kính canh ta gió.

Thật kì lạ, lúc này đây, mọi điều khủng bố đáng sợ dường như đều biến mất không thấy tăm hơi.

Bên tai Tiết Phạn chỉ nghe thấy âm thanh "cùm cụp, cùm cụp ", đây rõ ràng là âm thanh kỳ quái phát ra khi cô dẫm phanh.
Đến lúc này cô còn có cái gì không rõ chứ? Có người muốn mạng của cô, là Tiết Duyệt sao? Tuy cô ta đã nói như vậy, nhưng thật sự là cô ta sao?
Cảm giác không cam lòng tựa như núi lửa phun trào muốn phá tan lồng ngực Tiết Phạn, rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai?

Chết không nhắm mắt.
Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này, cô hung hăng cắn nát miệng mình, chẳng sợ máu chảy đầm đìa.
Va chạm mạnh làm túi khí an toàn bật ra, Tiết Phạn chỉ cảm thấy đầu mình ong ong lên, sau đó càng ngày càng tối đen âm trầm.
Giây phút cuối cùng trước khi toàn thân chìm vào bóng tối, Tiết Phạn nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn thế giới khiến cô vô cùng không cam lòng này thêm một lần nữa, nhưng đập vào mắt là một màu đỏ tươi thê lương.
Màu đỏ chói mắt kia, tức giận, đau thương, bi phẫn đến mức tận cùng.
Tiết Phạn chỉ cảm thấy không khí trong phổi như bị rút hết đi, trống rỗng, khó thở.

Cô cố gắng nâng lên hai mí mắt nặng nề nặng tựa ngàn cân lên, lọt vào mắt là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đây là một người đàn ông anh tuấn.
Nếu không phải bây giờ, đôi môi mỏng của anh ta đang gắt gao mím chặt, nếu không phải đôi lông mày rậm kia của anh ta xoắn lại như bánh quai chèo, nếu không phải nụ cười trên mặt anh ta vặn vẹo dữ tợn, quan trọng nhất là, nếu không phải tay anh ta đang bịt kín miệng và mũi cô lại như muốn bức cô vào chỗ chết, thì anh ta thật sự là một người đàn ông anh tuấn.
Nghĩ đến việc bản thân mình vốn không hề quen biết người này, cũng không rõ tình huống hiện tại ra sao, nhưng bản năng muốn sống của Tiết Phạn đột nhiê trỗi dậy, mạnh mẽ giãy dụa.
Thời điểm con người rơi vào bước đường cùng thường dễ dàng bộc phát ra sức lực tiềm tàng mà đến chính bản thân mình cũng không thể ngờ được.
Tay Tiết Phạn đột nhiên nâng lên, công kích về phía đôi mắt người đàn ông, anh ta theo bản năng tránh né, bàn tay đang mạnh mẽ bịt chặt miệng và mũi Tiết Phạn lập tức buông ra.

Không khí đã lâu lập tức tràn vào phổi cô, làm cho cô giống như cá mắc cạn lâu ngày được ném vào trong nước.
Tiết Phạn vội vàng hít thở mạnh hai hơi, thậm chí bị cảm giác còn sống tốt đẹp đến mức khiến cô không kịp điều chỉnh hô hấp, sặc đến ho khan, nhưng cô cũng không kịp cảm thụ loại tư vị tốt đẹp này, cô còn nhớ rõ có một tên đàn ông ở nhà muốn đưa cô vào chỗ chết đấy!

Làm người thừa kế Tiết thị, từ nhỏ đến lớn đương nhiên có rất nhiều người mơ ước đến vị trí của Tiết Phạn, vì vậy ngay từ khi còn nhỏ, cô đã sớm đi học một chút công phù quyền cước để đề phòng bất kỳ tình huồng nào.

Mà bây giờ vừa đúng lúc có chỗ dùng, cô dùng tay phải khẽ khởi động thân thể của mình, chân trái chống đỡ, đùi phải dùng sức mạnh mẽ đá về phía tên đàn ông ngồi ở mép giường.
Người đàn ông có lẽ không đoán trước được Tiết Phạn sẽ phản kích một tay như vậy, khi gần đá tới anh ta lúc này anh ta mới theo bản năng tránh đi, đáng tiếc, anh ta vẫn tránh không thoát, đùi phải của Tiết Phạn vẫn đá trúng bụng của anh ta.
Kỳ quái!
Ngày thường cô rất chú trọng rèn luyện thân thể, luyện tập công phu quyền cước từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gián đoạn.

Nhưng hôm nay, cô nâng chân lên, cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn vô lực, toàn thân cũng không có sức lực gì, càng đừng nói một đòn vừa đá ra này có thể tạo thành tổn thương lớn gì.
Bất quá, bây giờ Tiết Phạn không rảnh để lo nghĩ sâu đến vấn đề này, cô đã ngồi từ trên giường dậy, chuẩn bị tư thế chiến đấu, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Mặc dù cú đá vừa rồi của Tiết Phạn mềm yếu vô lực, nhưng lại đá trúng bụng nhỏ của người đàn ông.


Thân hình anh ta hơi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Một chiêu này đã hoàn toàn chọc giận anh ta, anh ta đứng dậy, vốn dĩ định tiến tới bắt Tiết Phạn.

Nhưng vừa thấy tư thế của Tiết Phạn, chân mày anh ta lập tức chau lại, không tiến về phía trước nữa mà là đè thấp thanh âm, tức giận cảnh cáo: "Thẩm Tích Chu!"
Tiết Phạn hơi hơi sửng sốt, Thẩm Tích Chu? Đây là ai thế?
Người đàn ông kia cũng chẳng phải dạng "ăn chay", thừa dịp Tiết Phạn ngây người, nhanh chóng nhấc cả người cô lên, xoay người gắt gao đè chặt cô lên vách tường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận