Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Trịnh Tuyết Trân cũng giống như những "đóa" bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ, điểm khác biệt lớn nhất chính là Thẩm Tích Chu đã biết được bộ mặt thật của cô ta, cho nên, dù cô ta có nói gì đi nữa thì cô chỉ coi như cô ta đang đánh rắm mà thôi.
Ở thành phố A này, Trịnh Tuyết Trân và Cao Minh Triết cũng coi như là người có tiếng.

Một người là cháu gái ngoại của nhà họ Thẩm được cưng chiều, một người là người thừa kế tương lai của tập đoàn Cao thị.

Huống hồ, hai người còn có một " tình yêu triền miên lâm li" khiến không ít thiếu nữ hâm mộ.
Clarence là nhãn hiệu chuyên cung cấp cho xã hội thượng lưu, vì vậy nhân viên cửa hàng đương nhiên cũng am hiểu rõ ràng rành mạnh chuyện bát quái giữa các quý phu nhân và tiểu thư.


Mà nhắc đến những chuyện bát quái trong xã hội thượng lưu, đương nhiên ai cũng biết chuyện nguyên chủ Thẩm Tích Chu vì giữ Cao Minh Triết mà có thể làm ra chuyện như vậy.

Chẳng qua, chuyện này đối với nguyên chủ là quả đắng tình yêu, cầu mà không được, nhưng ở dưới sự dẫn dắt bôi đen của người có tâm thì cô đã biến thành xấu xa, không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam cho người khác, lại còn bị đàn ông chướng mắt chê cười.
Vì vậy, sau khi Trịnh Tuyết Trân nói lời này xong, Thẩm Tích Chu rõ ràng cảm giác được vẻ mặt của hai nhân viên phục vụ phía sau mình trở nên vi diệu.
Từ trước tới nay, Thẩm Tích Chu cô là người thích nắm chắc mọi chuyện trong tay, đương nhiên biết rõ tâm tư nhỏ khó có thể nhận ra kia của Trịnh Tuyết Trân.
Dù trước nay cô luôn là người sống bừa bãi, hiếm khi để ý đến thanh danh linh tinh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cho phép người khác dẫm đạp lên bản thân mình.
Đặc biệt người này lại là Trịnh Tuyết Trân, vậy thì lại càng không thể.
Thẩm Tích Chu khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười thoạt nhìn như vô hại nhưng lại vô cùng kỳ quái.

Cô xoay người sang chỗ khác, tiếp tục chọn quần áo, vừa chọn vừa không quên trả lời Trịnh Tuyết Trân: "Chị họ, chị nói chuyện này làm gì chứ? Chị lớn tuổi hơn em một chút, trải qua việc đời nhiều hơn em một ít, đương nhiên cũng có mị lực hơn một chút.

Tính ra thì em và Cao Minh Triết đã quen biết nhau mười mấy năm, em không dám nhận chúng em là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như là có giao tình."
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuyết Trân, cười ngọt ngào.

Trong lòng Trịnh Tuyết Trân cũng dần dần trầm xuống, cô ta có thể đoán được lời tiếp theo của Thẩm Tích Chu sẽ chẳng hay ho gì.


Cô ta vội vàng muốn chặn lại lời nói của Thẩm Tích Chu, nhưng Thẩm Tích Chu căn bản không cho cô ta cơ hội mở miệng, lập tức tiếp lời.
"Chuyện này cũng giống như chơi mạt chược, em cho rằng đã nắm chắc, có thể hạ bài, nhưng vẫn không bì được với kỹ thuật chơi của chị, vừa ra tay liền chặt hết đường sống của em, bây giờ em có thể làm gì được chứ? Chẳng qua chỉ khóc mấy trận mà thôi, còn về phần cấm túc? Đã bao lâu rồi chị họ chưa tới nhà họ Thẩm thế? Chuyện cấm túc xảy ra từ bao giờ thế, sao em lại không biết?"
Nói đến đây, Thẩm Tích Chu đã nhấc lên năm sáu bộ quần áo, giao cho nhân viên cửa hàng, nói: "Tôi muốn thử đồ một lần."
Nhân viên cửa hàng quần áo nghe đến ngây người.

Lượng tin tức nghe được này quá lớn, còn chưa kịp tiêu hóa đâu! Mãi cho đến khi Thẩm Tích Chu đưa quần áo tới trước mặt cô, nữ nhân viên nọ mới phục hồi tinh thần, cũng không dám quan sát sắc mặt của Trịnh Tuyết Trân, vội vàng ôm quần áo đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.
Trịnh Tuyết Trân có thể có sắc mặt gì? Đương nhiên là kém đến cực điểm rồi.
Nghĩ đến cô ta từ trước tới nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ trước mặt mọi người, dáng vẻ như một nàng công chúa muôn phương, chúng tinh phủng nguyệt, hấp dẫn vô số người, luôn là tâm điểm chú ý khắp nơi, có bao giờ phải chịu cảnh "chỉ cây dâu mắng cây hòe" như vậy, Trịnh Tuyết Trân quả thực tức đến run người.
Cô ta vốn định cãi lại, nhưng Thẩm Tích Chu đã sớm xoay người rời đi.

Điều này càng khiến cô ta phát điên, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, lập tức nhanh chân đi theo Thẩm Tích Chu đến phòng thử đồ.

Nhãn hiệu dành riêng cho giới thượng lưu, đương nhiên phòng thử đồ của những nhãn hiệu khác sẽ không sánh bằng được, không những thoải mái, hơn nữa có diện tích lớn mà bên trong thậm chí còn được đặt một chiếc ghế sofa mềm mại.
Sau khi bước vào phòng thử đồ, Thẩm Tích Chu cũng không vội vàng thay quần áo.

Chờ sau khi nhân viên cửa hàng đặt quần áo lên sofa rồi rời đi, Thẩm Tích Chu liền đứng cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên, cô đứng chưa được bao lâu đã nghe được tiếng nói thanh thúy của giày cao gót đang nhanh chóng hướng về phía phòng thử đồ của mình.

Từ tiếng bước chân vội vã và tiếng gót giày gõ vang kia, có thể thấy chủ nhân của đôi giày cao gót này đang tức giận đến mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận