Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc Cố Thiếu Gia Xin Hãy Tự Trọng


Từ lúc nào mà cô đã học được cách tự nhiên phóng khoáng? Không kiêu ngạo không siểm nịnh? Nói có sách, mách có chứng vậy?
Điều này làm Thẩm Duyên không khỏi nảy sinh nghi ngờ trong lòng: "Tha thứ? Cháu muốn ông tha thứ cho cháu thế nào?" Ông nhướng đôi mày dày rậm, khuôn mặt không biểu cảm, trong giọng điệu ẩn dấu một tia trào phúng khó phát hiện.

Nhưng ông cũng không làm khó Thẩm Tích Chu, giơ tay ra hiệu cô đứng thẳng lên nói chuyện với ông.
Quả nhiên là không dễ dàng gì.
Trong lòng Thẩm Tích Chu không khỏi thở dài một hơi vì sự ngu xuẩn của người đời trước, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười thành khẩn, cô trịnh trọng, nghiêm túc nói: "Trải qua chuyện này, Tích Chu đã suy nghĩ cẩn thận, biết ai mới là người tốt với mình, biết cái gì mới là quan trọng nhất.

Con thật sự muốn sửa đổi bản thân, vì vậy vẫn mong ông nội cho con một cơ hội học tập lại từ đầu."
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, Thẩm Duyên không nói gì, dường như đang cân nhắc thật giả trong lời nói của Thẩm Tích Chu.


Một lúc sau, ông mới cười lạnh không chút để ý nói: "Ai dạy cháu tới nói những lời này? Đối phương cho cháu lợi ích gì mà có thể khiến cho cháu chịu đựng đứng ở đây lâu như vậy.

Thật không dễ dàng nhỉ! Là mẹ Đức phải không?"
"Không phải, là tự con muốn tới."
"Cháu?" Lúc này, Thẩm Duyên thực sự cười thành tiếng, trong mắt ông tràn đầy khinh thường và hoài nghi.

Ông đánh giá Thẩm Tích Chu từ trên xuống dưới: "Vậy cháu nói cho ông biết, cháu dựa vào cái gì để tới đây?"
Giờ phút này, Thẩm Tích Chu thoạt nhìn có chút chật vật, mái tóc nhuộm màu bạch kim kết hợp với làn da trắng nõn khiến cả người cô có vẻ thảm đạm một mảnh, cộng thêm dáng người thon gầy, khiến người khác có cảm giác Thẩm Tích Chu suy sút như người gần đất xa trời.
Nhưng đôi mắt cô lại vô cùng có thần, tựa như hai ngôi sao lóng lánh nhất trong dải ngân hà, rực rỡ tươi đẹp động lòng người.
Thẩm Tích Chu đứng thẳng tắp ở đó, giống như một gốc cây thẳng tắp, phong tư yểu điệu, khí khái ngạo nghễ.

Mặc dù bộ dạng có chút chật vật, nhưng toàn thân lại tản mát ra một loại kiêu ngạo khiến người khác phải khuất phục.
Chỉ thấy, Thẩm Tích Chu khẽ cong môi cười.
Nụ cười của cô khác với vẻ tươi cười lễ phép theo thói quen, trong nụ cười này thế nhưng tràn ngập tự tin, tựa như một vầng mặt trời nhỏ khiến người khác phải lóa mắt.
Ngay cả Thẩm Duyên khi nhìn thấy nụ cười như vậy cũng không kìm được mà vui sướng trong lòng.


Mặc dù khuôn mặt ông vẫn còn xụ xuống, nhưng lông mày đã dãn ra, không còn vẻ nghiêm túc như trước nữa.
"Nếu nói đến con dựa vào cái gì..." Thẩm Tích Chu hơi ngừng lại, nét tự tin làm người loá mắt xẹt qua môi: “Con chỉ dựa vào việc con họ Thẩm."
Thẩm Duyên nhếch lông mày, nhìn Thẩm Tích Chu đầy hứng thú, phát ra một tiếng kéo dài: "À?"
Lúc này đây, Thẩm Tích Chu thật sự là quá mức với loá mắt, cho dù phong cách trang điểm của cô hôm nay không khiến người nắm quyền nhà họ Thẩm hiện tại vừa lòng, nhưng đổi lại, trên người cô lại tản mát ra một loại khí thế ngạo thị thiên hạ, quả thực khiến Thẩm Duyên không thể không vừa lòng.
Điều mà người họ Thẩm cần có chính là điều này, chỉ cần họ nguyện ý, cho dù là cả thiên hạ này cũng có thể là của Nhà họ Thẩm.

Người nhà họ Thẩm, nhất định phải có khí thế như vậy.
Hơn nữa, ngạo khí của Thẩm Tích Chu kia cũng không giống như đang giả vờ.

Nói cho cùng, thứ đồ giả mạo từ trong xương cốt, cho dù có làm thế nào, một khi đã biểu lộ lên mặt cũng sẽ khác hoàn toàn với hàng thật.
Chỉ là, Thẩm Tích Chu thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, điều này khiến Thẩm Duyên khó tránh khỏi nghi ngờ.
"Có khác thường tất có chuyện lạ, Thẩm Tích Chu, bây giờ cháu quả thực khác trước rất nhiều.


Nhưng đừng nói với ông rằng cháu đã nghĩ thông suốt, loại lí do này không thể thuyết phục được ông." Thẩm Duyên bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng dù vậy, ánh mắt sắc bén như dao của ông vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Tích Chu, chưa từng rời đi.
Thẩm Tích Chu rũ mắt, dường như đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của Thẩm Duyên như thế nào, lại có vẻ giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, mà Thẩm Duyên cũng không nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng Thẩm Tích Chu cũng không suy nghĩ lâu lắm, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Duyên, bên môi lộ ra một nụ cười quỷ dị khó hiểu.
Hai cánh môi nhợt nhạt có chút mất đi huyết sắc nhẹ nhàng hé mở, lộ ra hàm răng trắng sáng , rồi sau đó, tiếng nói của cô nhẹ bẫng lại nhiếp hồn đoạt phách, tựa như đang thấm dần vào cơ thể của người đối diện qua từng lỗ chân lông: "Ông nội, ông đã từng trải qua cái chết chưa?"
Từ sau khi Thẩm Tích Chu đi tìm Thẩm Duyên nói chuyện, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều.

Thật ra cũng không thể nói là thay đổi, chỉ có thể nói tất cả đều khôi phục lại như cũ, tất cả các gia sư từng bị sa thải đều đã bắt đầu dạy lại, thậm chí số lượng gia sư còn được tăng lên, thêm một thầy dạy võ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận