Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi


"Vậy mới phải chứ." Ninh Hinh nhận được câu trả lời rồi đưa khăn tắm cho cô.
Sở Oản Oản nhìn chiếc khăn tắm, bật cười.
Thực ra cô không cần dùng đến khăn tắm, vì năng lượng trong cơ thể đủ để làm bay hơi nước, chỉ là cô lo lắng việc giải thích sẽ bất tiện khi ra ngoài sau này.
Sở Oản Oản quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.
Lúc này, Thang Thiển đã thay vào chiếc áo ngủ dây đeo gợi cảm, lộ ra vòng eo thon gọn và phần quần ngủ ngắn tới đùi.
Nếu có người đàn ông ở đây, chắc chắn sẽ chảy máu mũi mất.
"Thư Tuyết, cậu tắm trước hay tôi trước?" Ninh Hinh hỏi.
"Cậu cứ tắm trước đi, tôi đi gọi điện cho cha."
Sau khi nói xong, Quan Thư Tuyết cầm điện thoại chạy ra ngoài.
"Vậy được! Chị Oản Oản, em để áo ngủ của chị ở trên giường rồi đó, chị nhớ thay vào nhé!"
Ninh Hinh dọn dẹp đồ đạc vào phòng tắm, Sở Oản Oản lấy chiếc áo ngủ trên giường xuống.

Đó cũng là một chiếc váy ngủ dây, nhưng dài hơn, che đến phần mông, chất liệu tơ tằm mát mẻ, rất phù hợp cho mùa hè.

Sau khi thay áo ngủ, Sở Oản Oản vừa định lên giường thì bị Thang Thiển gọi lại: "Oản Oản, có thể giúp tôi bôi kem dưỡng thể không? Tôi không với được tới phía sau lưng."
"Được."
Sở Oản Oản nhận lọ kem từ Thang Thiển, chuẩn bị bôi thì thấy phía sau cổ của cô ta có bốn vết như dấu tay màu đen.

Cô nhẹ nhàng chạm vào, một luồng khí lạnh len lỏi vào đầu ngón tay.
Thang Thiển bị Sở Oản Oản chạm vào thì cười khúc khích: "Oản Oản, đừng chạm nhẹ như thế, ngứa lắm!"
"Thang Thiển, gần đây cậu có gặp phải chuyện gì lạ không?" Sở Oản Oản hỏi.
"Chuyện lạ sao?" Thang Thiển không hiểu: "Không có! Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Trên cổ của cậu có bốn vết như dấu tay." Cô nhíu mày nói.
"Hả? Tôi không có bớt đâu, sao trên cổ lại có dấu vết được?" Thang Thiển đưa điện thoại cho cô: "Chụp lại cho tôi xem với."
Sở Oản Oản nhận điện thoại và chụp lại dấu vết hình dấu tay đó đưa cho Thang Thiển.

Cô ta nhìn vào những dấu vết, hoảng sợ: "Ai đã bóp cổ tôi vậy, sao lại mạnh tay như thế!"
"Ma bóp đấy."

"Ma?" Thang Thiển ngạc nhiên nhìn Sở Oản Oản, tưởng rằng cô đang đùa: "Oản Oản, trên đời này làm gì có ma, đừng đùa nữa!"
Cô ta sờ lên cổ mình, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi! Những ngày này tôi cứ mơ thấy có một người đàn ông đuổi theo mình, rồi tôi cứ chạy mãi, chạy mãi.

Người đàn ông đó bóp chặt phía sau cổ tôi và đè tôi xuống đất, trên đầu tôi còn có một lưỡi đao lớn đang treo lơ lửng sắp chém xuống đầu nữa!”
"Cậu có nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó không?" Sở Oản Oản hỏi.
"Không." Thang Thiển nhíu mày.
Sở Oản Oản thử dùng ngón tay của mình, áp lên cổ cô ta theo dấu vết đã chụp, và nhẹ nhàng gây áp lực, khiến Thang Thiển cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi vội vàng thu người lại.
"Cảm giác có giống như vậy không?" Cô hỏi.
Khuôn mặt Thang Thiển tái nhợt: "Đúng...!đúng rồi! Chính là cảm giác đó!"
"Cậu cố gắng nhớ lại xem mình mình đã mơ thấy cái những thứ đó từ khi nào?" Sở Oản Oản hỏi.
Thang Thiển nhíu mày suy nghĩ một chút: "Hình như là từ đêm tôi đi về từ chuyến du lịch."
"Cậu còn nhớ ngày đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Thang Thiển nhăn mặt: "Tôi đã đi tham quan một công trình kiến trúc cổ, ở đó có một chỗ họp chợ, nghe nói là nơi xưa kia dùng để chém đầu công khai.”
“Bên cạnh còn có một cửa hàng bán dao quỷ, tôi đã tò mò sờ thử con dao đó, tay còn bị cắt rách… Ôi, đúng rồi! Con dao mà người đàn ông trong mơ định chém đầu tôi giống hệt con dao quỷ mà tôi đã thấy trong cửa hàng!"
"Dao quỷ, đao phủ, có vẻ như chúng ta đã gặp phải một rắc rối lớn." Sở Oản Oản nói giọng trầm.
"Cái gì gọi là “rắc rối lớn” vậy? Oản Oản, cậu đừng làm tôi sợ!" Thang Thiển hơi lo lắng nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận