Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi


Lần đầu tiên ăn cơm tại nhà người khác, Sở Oản Oản cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng với tinh thần mặt dày, ăn thêm miếng thịt, cô ăn liền hai bát cơm.
"Đứa trẻ này ăn ngon thật, không giống Tiểu Hinh, ăn thêm vài miếng thịt là sợ béo." An Tĩnh Tuyết cười nói rồi múc thêm một bát canh cho cô.
"Oản Oản, ở đây cứ như ở nhà mình, đừng ngại, muốn ăn gì cứ ăn." Ninh Hồng Siêu cười nói.
"Vâng ạ, cháu cảm ơn ông nội!" Sở Oản Oản cười nói.
Thấy cô gái gọi mình từ "ông" thành "ông nội", Ninh Hồng Siêu cười đến híp cả mắt.

Sau khi uống xong bát canh, Sở Oản Oản đã no nê.
"Oản Oản, cháu đã ăn no chưa?" An Tĩnh Tuyết cười nói.
Cô gật đầu: "Cháu ăn no rồi."
"Ăn no rồi thì lên lầu chơi với Tiểu Hinh đi."
Sở Oản Oản nhìn đống bát đĩa và nói: "Hay là để cháu giúp bác dọn dẹp một chút, dù sao cháu không có việc gì."
"Không cần không cần, để lát nữa bác dọn là được, đôi tay của con gái không dùng để làm những việc thô kệch này." An Tĩnh Tuyết vội vàng xua tay.
"Đúng vậy, Tiểu Hinh, dẫn Oản Oản lên lầu chơi đi." Ninh Hải Hành nói.
Ninh Hinh vội vàng kéo cô lên lầu.

Sau bữa ăn, Ninh Hải Hành đi đến công ty, Ninh Hồng Siêu trở về phòng để ngủ trưa, một mình An Tĩnh Tuyết chậm rãi dọn dẹp.
Ninh Thần không trở về phòng, mà ở lại giúp mẹ mình.
Đột nhiên, cả hai cùng chạm tay vào một đôi đũa, An Tĩnh Tuyết ngừng lại một chút, nhìn thấy con trai mình đứng ngay bên cạnh mà mắt bỗng đỏ hoe: "Những việc này để mẹ làm là được."
"Từ nhỏ đến giờ, con chưa bao giờ giúp mẹ làm gì cả, bây giờ con có thể ở bên cạnh mẹ, để con giúp mẹ làm một chút."
Giọng của Ninh Thần rất bình tĩnh, như thể anh đang nói về một việc rất thường nhật, nhưng An Tĩnh Tuyết không kìm nén được mà bật khóc.
"Vì cái Âm Nguyên Châu đó, khi con mới sinh ra, mẹ chỉ kịp ôm con một lần, sau đó con phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Khi biết con không thể tiếp xúc gần với phụ nữ, mẹ đã không dám ôm con nữa.”
“Hồi nhỏ, con được cha và ông nội nuôi nấng.

Mỗi lần con chạy tới muốn ôm mẹ, mẹ suýt nữa không kìm chế được.

Nhưng vì sự an toàn của con, mẹ chỉ có thể tránh xa con.”
“Mẹ nghĩ bây giờ con đã lớn, chúng ta đã quen với việc giữ khoảng cách trong giao tiếp, không ngờ mẹ vẫn không nhịn được."
An Tĩnh Tuyết cười trong khi lau nước mắt ở khóe mắt.

"Mẹ, sau này không cần phải tránh xa con như thế nữa, mẹ thấy đó, bây giờ con không hề cảm thấy khó chịu."
Nói xong, Ninh Thần nắm lấy tay bà ấy, trên mặt hiện lên nụ cười đã lâu không thấy.

An Tĩnh Tuyết không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi.
Ninh Thần vội vàng lấy khăn giấy cho mẹ: "Mẹ, đừng khóc nữa, không thì cha thấy sẽ tưởng con bắt nạt mẹ mất."
An Tĩnh Tuyết lập tức từ nước mắt chuyển sang cười: "Thằng nhóc này, lại lấy mẹ ra làm trò cười!"
Ở trên lầu, Ninh Hinh và Sở Oản Oản tựa vào lan can nhìn xuống.
"Chị dâu, chị thấy đó, anh trai em vẫn khá dịu dàng mà!"
Sở Oản Oản cười nhẹ: "Tại sao em không khóc?"
Ninh Hinh nhướng mày: "Em khóc cái gì chứ? Từ nhỏ đến giờ, dù em không thể tiếp xúc gần với anh ấy nhưng anh ấy luôn bảo vệ em, những gì mà các em gái khác có, em cũng không kém, thậm chí còn tốt hơn.”
“Có thể tiếp xúc hay không cũng không quan trọng nữa."
"Dù sao anh ấy là anh trai em, không ôm anh ấy một cái sao?" Cô nói.
"Thôi đi, em đã lớn thế này rồi, ôm anh ấy nữa thì sợ chị ghen đấy." Ninh Hinh cười rộ.
Sở Oản Oản mỉm cười, không khí gia đình nhà họ Ninh rất tốt, cô rất thích, ở lại đây có lẽ là một lựa chọn tốt.
Đêm đó, đúng lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo lên, là sư mẫu gọi đến.
"Alô, sư mẫu, sư huynh đã gửi Âm Nguyên Châu đến chưa ạ?"
"Sư phụ của con đã tỉnh lại, nhưng mà...”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận