Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Tiêu Dật muốn gì.


Nam sinh gầy yếu lúc trước vẫn quỳ liếm Trần Côn hung hăng cắn răng, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống trước người Tiêu Dật, vẻ mặt lấy lòng nói: "Tiêu ân nhân, chỉ cần ngài nguyện ý cứu tôi đi, từ nay về sau ngài chính là ân nhân của tôi! Là cha mẹ tái sinh của tôi.

Ba ba! Con trai đây nhất định sẽ coi ngài như trời, sai đánh đâu đánh đó! Ngài bảo con làm cái gì, con đều tuyệt đối chấp hành!

"Mẹ kiếp! Ta già đến thế sao?" Tiêu Dật hung hăng đá một cước văng nam sinh gầy yếu kia đi, rất là chán ghét quát.


"Chủ nhân! Tôi muốn ngươi làm chó cưng của ngài! Gâu gâu gâu! Xin chủ nhân ban thưởng cho ta!"

Một nam sinh có chút mập mạp quỳ rạp trên mặt đất như là một con chó, học chó sủa rồi chậm rãi bò đến trước người Tiêu Dật, lấy lòng nịnh nọt nói: "Chủ nhân! Tôi là chó của ngài! Con chó trung thành nhất! Cầu chủ nhân thu lưu! Về sau chủ nhân bảo tôi cắn ai, tôi liền cắn người đó, Bảo tôi đi đông tôi tuyệt đối không dám đi tây, bảo tôi đuổi thỏ tôi tuyệt đối không dám đuổi gà!"

Nam sinh mập mạp này là một tên con ông cháu cha, nghe nói ông nội là lãnh đạo cấp cao trong tỉnh, trước kia ở trong lớp kiêu ngạo ương ngạnh đến cực điểm, thường xuyên mang theo một đám chó săn khi dễ bạn học khác, lấy khi nhục bạn học, đùa giỡn nữ sinh làm niềm vui.


Nhưng bởi vì xuất thân của hắn, nhà trường cũng không thể làm gì, rất nhiều bạn học gia đình không có bối cảnh khi đối mặt với người này cũng không thể làm gì ngoài cắn răng chịu đựng.



Tên nam sinh mập mạp này quả nhiên không hổ là con cháu của đại gia tộc, quỳ liếm mà cũng có thể quỳ liếm thành trình độ như thế này, chọc cho Tiêu Dật cũng nhịn không được cười cười, người như thế làm chó săn, ngược lại quả thật không tệ.


Bất quá, Tiêu Dật hiện tại không cần chó săn, đây là tận thế, hắn coi như muốn thu tiểu đệ thì cũng phải thu cái loại có thể đánh đấm, loại chó săn này vừa nhìn chính là phế vật.


"Phốc!" Tiêu Dật tát mạnh vào khuôn mặt mập mạp của nam sinh bụ bẫm này, ném một cây xúc xích xuống đất, sau đó giẫm mạnh lên, nói với cậu bé bụ bẫm: "Nếu ngươi là chó thì hãy ăn xúc xích này như một con chó đi! ”

Nam sinh mũm mĩm thực sự đang rất đói, khi ngửi thấy mùi thơm của xúc xích, gã cũng không quan tâm xem nó có bẩn hay không mà cứ thế mà bò tới rồi bắt đầu gặm cái xúc xích.


Nhìn thấy nam sinh mập mạp được như nguyện chiếm được đồ ăn, mấy nam sinh còn lại rất là rối rắm hai mặt nhìn nhau, bọn họ còn một tia cốt khí, cũng không muốn vì một cây xúc xích mà giống như một con chó đi lấy lòng Tiêu Dật.


Thấy thủ đoạn giả chó của mập mạp có tác dụng, tên gầy vội vàng bắt chước tiếng chó sủa, bò đến trước mặt Tiêu Dật, liều mạng lắc mông để lấy lòng Tiêu Dật.


Tiêu Dật lại dùng sức đá mạnh thiếu niên gầy gò ra, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chỉ biết chiêu này thì thật xin lỗi, ngươi cứ tự lo liệu đi.



Lời nói của Tiêu Dật khiến mọi người có mặt đều hoảng sợ.


Chỉ có Đỗ Chí Minh lâm vào trầm tư, qua một lát, ông quay đầu nhìn về phía Lăng Tuyết Nhã nói: "Tuyết Nhã, mọi người có thể sống sót hay không, cũng chỉ có thể dựa vào em thôi!"

Lăng Tuyết Nhã hơi giật mình, cau mày nói: "Thầy Đỗ, ý thầy là gì? Đồ ăn không có trong tay em!"

"Đúng vậy, thầy Đỗ, hiện tại đồ ăn và nước uống đều ở chỗ Tiêu ân nhân.

" Một cô gái bên cạnh Lăng Tuyết Nhã cũng kỳ quái nói.



Trong lúc bất tri bất giác, những người này đã đổi xưng hô với hắn thành Tiêu ân nhân, điều này làm Tiêu Dật ngồi cách đó không xa nghe mọi người nghị luận cười lạnh trong lòng:

Các ngươi khuyên ta thiện lương, thế nhưng vào thời điểm ta thiện lương, các ngươi lại coi ta như chó mà sai khiến, coi ân tình của ta đối với các ngươi là đương nhiên!

Mà khi ta biến thành ác nhân, các ngươi mới biết ân tình của ta đối với các ngươi là đáng quý tới cỡ nào.


Không phải ta trời sinh ác độc tàn nhẫn, mà là các ngươi dạy ta kiên cường!

Từ hôm nay trở đi, ta muốn tất cả các ngươi đều phủ phục dưới chân ta, trở thành nô tài ti tiện nhất của ta!

Đỗ Chí Minh thần bí vẫy vẫy tay, len lén gọi mấy người qua một bên: "Tiêu ân nhân vừa rồi hỏi Tuyết Nhã có phải là nữ nhân của Trần Côn hay không, nhất định là có nguyên nhân! Tuyết Nhã là người xinh đẹp nhất ở chỗ chúng ta, tất nhiên là phải cho Tuyết Nhã hầu hạ Tiêu ân nhân! Chỉ cần Tuyết Nhã phục vụ tốt, anh ấy nhất định sẽ cho chúng ta thức ăn và nước uống!

Đỗ Chí Minh nói xong, len lén nhìn thoáng qua Tiêu Dật đang ngồi ở đó, hứng thú nhìn bọn họ.


Thấy Tiêu Dật không có bất kỳ phản ứng nào, Đỗ Chí Minh càng thêm kiên định với cách nói vừa rồi: "Tuyết Nhã! thời gian không có nhiều lắm, cô mau qua đi!"

"Không! Dựa vào cái gì mà mọi người muốn đồ ăn cùng nước uống, lại bắt tôi đi hy sinh sự trong sạch của mình!Tại sao không phải là các cô ấy!” Lăng Tuyết Nhã chỉ vào mặt mấy nữ sinh bên cạnh nói.


"Bởi vì cô là người đẹp nhất! Tuyết Nhã! Bây giờ là lúc nào, cô còn quan tâm sự trong sạch làm cái gì, chỉ cần được Tiêu Dật sủng ái, mọi người về sau cũng không cần chịu đói chịu khát nữa!"


"Đúng, đúng! Tuyết Nhã, tôi còn ước gì Tiêu Dật yêu thích tôi kìa! Nếu Tiêu Dật muốn tôi đi cùng anh ấy, tôi sẽ lập tức qua đó phục vụ anh ấy thật tốt! Hiện tại anh ấy là người duy nhất có bản lĩnh kiếm được thức ăn và nước uống.

Cậu may mắn lắm mới được làm người phụ nữ của anh ấy đấy!”

Hai nữ sinh bên cạnh Lăng Tuyết Nhã vội vàng phụ họa nói.


Dù sao họ cũng không phải là người hy sinh sự trong sạch của mình, nếu họ có thể lấy được thức ăn và nước uống bằng cách dùng những lời nói dễ nghe để thuyết phục Lăng Tuyết Nhã thì cớ sao họ lại không làm chứ?

Có thực mới vực được đạo.


"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tôi thà chết còn hơn là đi với tên nhà quê kia!"Lăng Tuyết Nhã tuy rằng cũng rất muốn sống sót, nhưng mà vẫn rất là cao ngạo, căn bản không thể chịu đựng được việc dâng lần đầu tiên của mình cho một tên nhà quê mà mình vẫn hay khinh thường ghê tởm!

Cho dù là Trần Côn vừa cao vừa đẹp trai lại đối xử với cô vô cùng tốt, cô đều kiên định với quyết định phải đến khi kết hôn mới có thể cho gã!

Sự kiêu ngạo và tự phụ của Lăng Tuyết Nhã khiến cô coi trọng sự trong sạch của mình hơn cả mạng sống!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận