Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp

Tôi khẽ nói:

‘‘Không có anh em không ngủ được.’’

‘‘Không ngủ được của em là ngủ đến 12 giờ trưa tôi gọi mới chịu dậy?’’

‘‘Đâu có…’’

Tại anh không biết đó thôi, đúng là tôi thật sự không ngủ được nếu thiếu (hơi) anh. Người nào đó nghĩ tôi ngủ được, thậm chí ngủ đến 12 giờ trưa, thực tế không phải tôi ham ngủ, mà tại mãi đến 5 giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt. Theo tôi thấy thì 5 giờ sáng đi ngủ và 12 giờ trưa dậy cũng hợp lí mà. Nhưng mà thôi, mình đang sai, phải tỏ vẻ ăn năn hối lỗi một chút…

‘‘Em xin lỗi, em biết em sai rồi mà, anh vào ngủ với em đi…’’

‘‘Năn nỉ đi.’’

‘‘Năn nỉ chồng luôn á, vào ngủ với bé nha.’’

‘‘Không.’’

‘‘Ủa? Em năn nỉ rồi mà?’’

‘‘Ừ, tôi bảo em năn nỉ, chứ đâu có nói em năn nỉ xong tôi sẽ vào ngủ cùng em?’’


Tôi im lặng không nói gì, vì vẻ mặt của tôi đã nói lên tất cả. Một khuôn mặt chính xác mà nói thì nếu ai chụp được lúc này có thể đăng lên mạng làm meme hài hước, nhưng đó không phải vấn đề chính. Vấn đề chính ở đây là cái đờ mờ anh! Anh ở nhà này lâu quá, được tôi chiều lâu quá nên anh mới thế đúng

không!? Anh có tin tôi vứt não đi giận ngược lại anh không!?

Chửi thầm trong lòng 1001 lần, tôi lại tự nhủ rằng: Bình tĩnh, phải bình tĩnh, dục tốc bất đạt, cái gì quan trọng phải nhắc lại nhiều lần. Hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, tôi ngồi vào lòng anh, để hai tay anh ôm eo mình rồi ngước lên nhìn anh. Tôi nói:

‘‘Đừng bỏ em một mình… Đồ tồi.’’ Hai từ cuối tất nhiên là tôi đã vặn nhỏ âm lượng hết cỡ rồi, chứ để anh nghe được là xác định thành cẩu độc thân một ngày không xa luôn.

Phó Đông Thần còn tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại tôi:

‘‘Em vừa nói gì cơ?’’

‘‘Đừng bỏ em một mình.’’

‘‘Hai từ cuối?’’

‘‘Có đâu ạ, anh nghe nhầm rồi.’’

Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ hoài nghi nhân sinh lắm, khuôn mặt cũng có thể làm được meme hài hước y như tôi ban nãy. Chớp thời cơ anh đang không chú ý, tôi lên tiếng:

‘‘Không nói gì là đồng ý, giờ mình đi ngủ thôi anh.’’

‘’… Hình như sai sai ở đâu thì phải.’’

‘‘Đâu có, anh nhầm rồi.’’

‘‘Ừm… Vậy em đi ngủ trước đi.’’

‘‘Anh nhẫn tâm bỏ em ngủ một mình?’’ Tôi rưng rưng nước mắt.

‘‘Ừm.’’

Tôi lủi thủi đi về phòng, nhưng tôi không biết, khi ấy anh nhìn theo bóng lưng tôi rời đi với vẻ tiếc nuối, một đêm hai người có lẽ sẽ không ngủ được. Một người không ngủ vì thiếu hơi vợ, một người không thủ vì thiếu hơi chồng. Nhưng đó mới chỉ là dự đoán, và … tương lai nó lạ lắm… Cũng là không ngủ sớm mà hình như có gì đó cấn cấn…

- - -

Khoảng 30 phút sau, tôi cảm thấy mọi thứ đã rất ổn, tôi quyết định đi ra ngoài. Ngay lúc cánh cửa phòng bị mở ra, cái áo đen của anh đập ngay vào mắt tôi (tại tôi sở hữu chiều cao khiêm tốn), sau đó là khuôn mặt cực phẩm mà bao cô, chàng muốn tranh giành, cuối cùng là đôi chân dài miên man với quần đen thoải mái.


Ở một góc nhìn khác, Phó Đông Thần thầm nghĩ có lẽ vợ mình đã ngủ nên tính lén đi vào phòng để ôm em vợ ngoan, xinh, yêu của mình. Nào ngờ, cửa vừa mở ra, ngay lập tức máu mũi đã muốn ồ ạt chạy ra, may mà vẫn ngăn lại kịp. Có thể bạn chưa biết hoặc đã biết, là chồng nhỏ nhà Phó Đông Thần nhìn rất chi là quyến rũ, đặc biệt là khi bộ đồ cosplay hầu gái đang ‘‘treo’’ trên người Miên Nam.

Lúc này tôi ngại không biết nói gì mặc dù kiểu gì lát nữa cũng sẽ gặp, không để tôi ngại quá lâu, Phó Đông Thần cất tiếng, đã thế trước khi cất tiếng còn nuốt nước bọt ‘‘ực’’ một tiếng rất kêu.

‘‘Em… Làm gì vậy?’’

Không lẽ giờ tôi nói tôi muốn quyến rũ anh, muốn anh lăn giường cùng tôi? Hay tôi nói muốn cùng anh ‘‘tập thể dục’’? Hay tôi nói tôi muốn ăn ‘‘khoai’’? Cái nào cũng không được hết! Thôi thì cửa tử ăn ba mà cửa ra thì mai liệt giường, liều một phen thôi! Nghĩ vậy, tôi liền nói với anh:

‘‘Em… Em muốn lấy thân xin lỗi…’’

‘‘Em xin lỗi ai cũng làm như vậy?’’

‘‘Tất nhiên là không phải vậy rồi! Anh là… người đầu tiên đó!’’

‘‘Ồ, vinh dự quá, vậy chàng hầu, phục vụ cho tốt nhé.’’

Chuyện sau đó thì khỏi nói cũng biết, hai chúng tôi cùng chìm vào biển tình, quấn quýt lấy nhau không rời, mãi đến lúc hơn 2 giờ sáng, cảm thấy đã ăn no, anh và tôi mới ôm nhau đi ngủ.

- - -

Một ngày nữa lại bắt đầu, tôi thức dậy vì bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức trầm ấm chạy bằng cơm. Tôi dụi dụi mắt tỉnh dậy, nhìn người đàn ông trước mặt đang say đắm trước vẻ đẹp của tôi mà có chút si mê. Tôi lại rúc vào lòng anh, anh cũng thuận theo ôm lấy tôi, tôi cảm thấy bây giờ đã là thời điểm thích hợp nên tôi cất cái giọng khàn đặc - hậu quả sau một đêm ‘‘chơi’’ hết mình nói với anh:

‘‘Anh, anh có tin rằng thật sự có người trùng sinh không?’’

Anh nghe xong câu hỏi của tôi, suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại:

‘‘Sao em lại hỏi vậy?’’


‘‘Em muốn kể cho anh nghe về một chàng trai sau khi trùng sinh đã thay đổi nhiều như thế nào, đã hạnh phúc khi gặp được người thật sự yêu mình và mình yêu ra sao.’’

‘‘Cậu trai đó là em nhỉ?’’

‘’… Ừm, là em.’’ Tôi nói và khẽ gật đầu một cái.

‘‘Miên Nam, anh yêu em, dù là trước đây hay hiện tại và tương lai. Không phải vì anh lụy tình, anh dại trai nên trước đây vẫn luôn yêu em, mà vì khi anh chuẩn bị buông, em lại gieo hy vọng cho anh, và khi ấy, em đã có trách nhiệm với hy vọng mà em đã gieo.’’

‘‘Nó khiến anh một lần nữa chìm vào tình yêu, phải không?’’

‘‘Phải.’’

Tôi đưa tay lên xoa xoa hai má anh.

‘‘Phó Đông Thần, à không, chồng à, cảm ơn anh vì đã cho em một cơ hội nữa, cảm ơn anh vì đã không dứt khoát từ bỏ, cảm ơn anh đã cho em thấy thế nào là tình yêu thật sự, thế nào là sự nuông chiều tuyệt đối, thế nào là mình có thể làm hoàng tử, làm trẻ con trong mắt người thương.’’

E - N - D

- - -

Châu Lam: Mình chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã cùng mình đi suốt chặng đường này dù mình là người mới, văn phong chưa ổn, cốt truyện lại càng không ổn,… Nhưng mình rất vui vì sự ủng hộ của các bạn, đó là động lực để mình tiếp tục với nghề tay trái - viết lách. Mình hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ hơn trong những đứa con tinh thần sau này, khi mà kỹ năng viết lách của mình đã cải thiện hơn so với hiện tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận