Sesshomaru & Rin Story

MISSING HIM (NHỚ NGƯỜI LẮM)

___________

Summary: Với cô không quan trọng kiểu cách hay chất liệu trông đắt tiền. Với cô không phải là vấn đề nó tuyệt vời như thế nào khi được dùng tới hay những cái nhìn ghen tị mà cô nhận được, món quà của hắn còn mang nhiều ý nghĩa hơn thế – không chỉ đơn giản chỉ là một món quà.

Ngày mới lại đến như những buổi sáng khác tại ngôi làng của bà Kaede. Với cánh đàn ông làm việc trên những cánh đồng, còn phụ nữ chăm sóc con cái, và một đôi bàn tay bé nhỏ cạnh bà thoăn thoắt phụ giúp chọn hái thảo dược. Vậy là đã hơn một năm kể từ sau sự thất bại của Naraku, và sự vắng mặt của Kagome.Bà Kaede nhìn cô bé cạnh mình, và nhận thấy cái cách cô chọn những chiếc lá thảo dược tốt từ những chiếc lá xấu thành thục như thế nào. Rin dưới sự chăm sóc của bà cũng đã được 6, 7 tháng nay, và không ai trong số họ từng nhìn thấy Sesshomaru kể từ khi hắn để Rin ở lại với bà.

Lúc đầu bà dự kiến hắn sẽ xông vào trong lều và đòi Rin lại, hoặc thậm chí chỉ đơn giản là đưa cô bé đi thật xa. Bà Kaede đã chuẩn bị sẵn cho bất cứ cuộc đối đầu với tên Khuyển yêu một ngày nào đó. Bà đã luôn nghĩ mình sẽ bắt gặp Sesshomaru đang nói chuyện với Rin ở nơi nào đó bên ngoài làng, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.

Rin hầu như luôn bên cạnh bà Kaede. Đôi lúc cô sẽ đi đến thăm Miroku và Sango. Những lần khác cô lại đi gặp gỡ Kohaku sau khi cậu trở về sau buổi luyện tập của mình. Bà biết ơn đối với tất cả sự giúp đỡ của mọi người ở đây đã giúp cô bé cảm thấy được chào đón trong một ngôi làng mới xa lạ.

Bà Kaede cũng phải cảm ơn đến việc Sesshomaru chịu "bị kẹt" vào thỏa thuận giữa họ, và đã không cho Rin thấy sự hiện diện của hắn. Bà không chắc lắm nếu hắn có quan sát cô bé từ nơi nào xa xa, nhưng Inuyasha đã bảo rằng hắn chưa bao giờ bắt được mùi của Sesshomaru kể từ ngày Rin nhận được sự chăm sóc của bà.

"Bà Kaede, chúng ta có cần những nhánh cây này thêm không?" Rin cất tiếng hỏi, kéo bà Kaede ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Không đâu cháu, bà chắc là đã có đủ rồi." Hai người nhặt những chiếc giỏ và dụng cụ của họ lên rồi hướng trở về làng.

Rin chỉ vừa thích nghi với cuộc sống mới của mình một chút mỗi ngày, nụ cười và tiếng cười cô đã xuất hiện trở lại hầu hết thời gian. Dù vậy, trong khoảng ba hay những tháng đầu là khoảng thời gian khó khăn nhất. Cô bé có vẻ như không muốn làm gì cả ngoại trừ việc chỉ ở lại trong lều, và ẩn mình khỏi những điều khác của ngôi làng.

Lẽ thường bà Kaede thấy lo lắng cho tình trạng của cô bé, nhưng sau tất cả đó là thời điểm khá nhạy cảm với cô. Vì vậy hai tuần lễ đầu, bà đã để cho Rin có không gian riêng. Đặc biệt là vào ban đêm, khi mà bà Kaede có thể nghe thấy âm thanh của tiếng khóc thầm đến từ cô bé đáng thương đó.

Dù gì mọi việc cũng không quá tệ hại, không kể Rin có thiếu đi nụ cười và tiếng cười. Rin vẫn chịu ăn đúng giờ, cô thậm chí còn phụ giúp nấu các bữa ăn. Cô hỗ trợ bà Kaede hái thảo dược, và giúp đỡ việc ở ngoài vườn. Giấc ngủ có lẽ là điều khó khăn nhất cho cô bé, nhưng cô đã xoay xở được.

Vấn đề duy nhất là Rin không muốn đi bất cứ đâu, trừ khi cô buộc phải đi. Những tháng đầu tiên chuyện đã diễn ra như thế, nhưng tâm trạng của cô bé cũng sáng sủa hơn vào ngày Kohaku trở lại, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ hồi Naraku bị đánh bại. Bà Kaede nhớ lại việc Kohaku đã đề nghị dẫn Rin ra khỏi làng, và chỉ cho cô mọi thứ xung quanh ra sao.

"Gần đây cháu có gặp Kohaku không?" bà lão pháp sư hỏi han.


"Không ạ, cháu không gặp từ khi anh rời đi tháng trước, nhưng chị Sango có nói anh ấy đi càng lâu nghĩa là anh đang trưởng thành để mạnh mẽ hơn." Rin nhớ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy Kohaku sau khi cuộc sống của cô bắt đầu trong làng.

Ngay cả sau khi tất cả mọi thứ đã xảy ra, Rin vẫn rất vui khi lại thấy Kohaku. Cô đã nhớ cậu bạn của mình, vậy nên quyết định đi cùng với cậu khi cậu mời cô dạo quanh làng. Họ không làm gì nhiều mà chỉ đơn giản là trò chuyện, và Rin biết ơn vì cậu không bao giờ hỏi tại sao cô đã ở trong làng để bắt đầu sống cùng bà Kaede.

Họ nói về bài luyện tập của cậu và chị cậu đang mang thai như thế nào. Có một vài lần Rin thậm chí còn có cơ hội để cảm nhận được em bé đang đạp nhẹ, điều đó đã đưa cô trở lại những ngày khi mẹ cho phép cô cảm nhận đứa em trai bé nhỏ của mình qua bụng mẹ. Đột nhiên Rin tỉnh lại từ giấc mơ ban ngày của mình khi một giọng nói gọi tên họ.

"Ái chà cả hai đứa trông có vẻ bận bịu nhỉ," tiếng Sango vang lên khi cô bước tới gần họ. Trong vòng tay cô là hai đứa con gái sinh đôi của cô và Miroku, và cả hai đang ngủ ngon lành. Hai bé sơ sinh chỉ mới vài tháng tuổi, và Rin có thể nhớ được cái ngày mà chúng được sinh ra. Đó là kỷ niệm đẹp đầu tiên cô có được khi ở lại trong làng, và giấc mơ của cô lại dẫn đến ngày hôm ấy.

~Hồi tưởng~

Trong khi đi dạo với Kohaku, cả hai đều bất ngờ bị gọi lại bởi Miroku. Hắn tiến thẳng tới chỗ Rin và nhờ cô gọi bà Kaede, vì vợ hắn chuẩn bị sinh. Rin làm như cô được bảo, và đi tìm bà Kaede. Trong khi đó Kohaku theo ông anh rể trở về nhà để có thể giúp đỡ chị mình.

Rin tìm thấy bà Kaede trong túp lều, thầm cảm ơn khi cô không cần phải đi tìm kiếm ở nơi nào khác, và ngay sau đó cả hai người vội vã chuẩn bị đến bên Sango. Khi cả hai người tới nhà Miroku, họ thấy Kohaku mặt xanh như tàu lá chuối ở bên ngoài cửa, cảnh tượng đó khiến Rin muốn cười lớn cho tới lúc họ nghe thấy một tiếng hét từ trong nhà.

Họ vội chạy vào thì phát hiện ra tiếng thét "khả ái" đó là của Miroku, hắn đang nắm chặt tay vợ. "Em à, đừng nắm chặt quá," Miroku nài nỉ, đôi lúc hắn đã quên đi mất sức mạnh của vợ mình.

Hắn sẽ nói thêm nữa nếu như không bị nhận một cái nhìn đầy chết chóc đến từ vợ hắn ngay sau đó, và thậm chí hắn cũng không còn tán tỉnh với bất cứ ai nữa. Hắn đã từ bỏ hết vào ngày họ cưới nhau, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại giận giữ với hắn như vậy.

"Đó là sự ham muốn của anh đã gây ra điều này," Sango nói một cách đầy ám ảnh. Mắt cô chứa đựng cả nỗi đau và sự tức giận, và cô dành cho chồng mình một cái siết chặt tay khác.Thật không công bằng, Miroku nghĩ ngợi, cô chỉ đang đổi lỗi cho hắn. Ngay khi hắn thấy bà Kaede trước cửa, hắn lập tức dứt tay vợ mình ra, và hối hả đến bên những vị cứu tinh của hắn.

"Hãy cứu tôi, à ý tôi là...cô ấy," hắn gào khóc khi chạy tới chỗ họ. Bà Kaede cười khùng khục vào trò hề của tên pháp sư.

"Cứ nghỉ ngơi đi, để vợ cậu cho đôi bàn tay kinh nghiệm này," bà nói, và ra hiệu cho Miroku đi chỗ khác khi bà tiến lại gần Sango. Rin nhìn Miroku đóng cánh cửa sau lưng hắn, để cho họ sự riêng tư.


Bà Kaede lại chỗ Sango và quấn một miếng vải vào đầu cô. "Cháu phải mạnh mẽ lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi," bà Kaede nhẹ nhàng nói như để an ủi người phụ nữ mang thai.

"Cháu không bao giờ nghĩ rằng cháu sẽ muốn làm điều này một lần nữa," Sango nói khiến cả hai cười một chút. Bởi họ biết rõ lần sinh nở này chỉ là sự khởi đầu cho những lần sau.

"Nghe kỹ nhé Rin vì bà sẽ cần cả cháu giúp nữa đấy," bà Kaede nói với cô bé. "Cháu?" cô trả lời một cách lo lắng. "Cháu có thể làm gì?" cô đã bao giờ sinh con trước đây đâu, và khi mẹ sinh, cô chỉ đơn giản là đợi ở bên ngoài với cha và các anh em của mình.

"Có nhiều việc cháu có thể làm," với câu nói đó, bà Kaede chỉ vào chiếc chậu trống không ở góc lều. "Đổ đầy cái chậu đó bằng nước ấm nhanh lên, sau đó bà sẽ cần cháu mang vài chiếc khăn trải giường mới và cả những chiếc khăn mặt nữa," Rin nhanh nhẹn làm theo điều bà dặn, và hy vọng rằng cô đã làm mọi chuyện một cách chính xác. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, bà Kaede nhắc Sango đã tới lúc phải rặn ra.

Rin nhìn một cách tò mò bên cạnh, đó chắc chắn là một cảnh tượng đáng để xem, thậm chí nếu nó có hơi ghê chút. Cô nghĩ nếu Kohaku và Miroku ở đó, cả hai sẽ chết ngất ngay bây giờ.

Đột nhiên Rin nhìn thấy một cái đầu hay đại loại như vậy, rồi tới đôi tay ra cùng với nó. Sau đó thì tới đôi chân thò ra, và Rin ngạc nhiên biết bao trước một em bé vừa mới ra đời.

"Làm tốt lắm Sango, nó là một bé gái khỏe mạnh," bà Kaede nói vui vẻ, rồi ra hiệu cho Rin giúp bà lau sạch em bé sơ sinh trong chậu nước ấm. Khi bà bước ra chỗ khác thì tiếng thét đau đớn của Sango lại đến.

"Sango," bà Kaede gọi to khi bà quay trở lại với người phụ nữ. Còn lại Rin đành bế em bé đang kêu khóc, sau đó cô nghe thấy tiếng Miroku ngoài cửa. "Bà Kaede mọi chuyện ổn chứ," hắn chỉ nhận được câu trả lời với một tiếng thét khác từ Sango.

"Sango," Miroku và Kohaku cùng kêu lên khi họ đột nhiên bước vào lều. Mặc dù vậy, cảnh tượng trước mắt họ chỉ duy nhất khiến họ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

"Không phải lúc này," bà Kaede hét vào họ trong hoảng loạn. Bà nhìn ra nguồn cơn sự thất bại của họ, và những gì bà nhìn thấy khiến bà kinh ngạc. Một chiếc đầu nhỏ bé đã được nhìn thấy đang cố lách ra để bước vào với thế giới. Một đứa bé nữa, bà Kaede thốt lên. Sango buông ra một tiếng kêu đau đớn khác và bà Kaede lập tức trở lại công việc.

"Rin, mang thêm ít thuốc và khăn trải giường lại đây," bà Kaede nói khi bà thấy Rin nhẹ nhàng đặt đứa bé sơ sinh đầu tiên đang khóc vào một chiếc giỏ nơi nó được an toàn.

"Nhưng bà Kaede ơi, đó là tất cả số thuốc chúng ta mang theo, cháu không thể tìm thấy thêm cái khăn trải giường nào nữa," Rin nhanh chóng trả lời, sự hoảng loạn cũng bắt đầu lan sang cô. Bà Kaede mang một cái nhìn lo lắng, tất cả những chiếc khăn trải giường đã ướt sũng hoặc bị thấm đầy máu, họ cần thêm nữa cho đứa bé này. Thêm vào đó, Sango cần có thuốc để bình tĩnh lại, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến một đứa bé thứ hai nên bà Kaede chỉ mang đủ đồ cho một lần sinh nở.


"Này cháu, với hai đứa trẻ ra, chúng ta chỉ còn một cách thôi," bà Kaede nói khi bà quay sang Rin. "Cháu sẽ phải trở về lều của chúng ta và lấy thêm nhiều thuốc và khăn trải giường nữa."

Rin gật đầu và nhanh chóng rời khỏi căn lều, chạy bước thật nhanh khi cô nghe thấy bà Kaede giục cô phải nhanh lên. Khoảng cách giữa hai căn lều chắc chắn không phải là ngắn, và Rin hy vọng cô sẽ đủ thời gian. Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé, sẽ không còn gì khác để đổ lỗi ngoài sự chậm chạp của cô. Cô phải nhanh chân lên, cô nghĩ.

Chỉ chạy được gần nửa đoạn đường, nhưng cô đã muốn hết hơi. Thêm nữa cô còn phải chạy ngược trở về. Trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi và hai chân cô bắt đầu nóng lên. Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ hoàn thành được việc tại thời điểm này.

Bất thình lình một chớp trắng lóe lên trước tầm nhìn của cô, và chỉ là thoáng qua cô đã nghĩ tim mình sắp vỡ tung trước cảnh tượng gặp lại vị Lãnh chúa của cô. Cũng giống như mọi lần, cô nghĩ.

Mặc dù vậy, không phải là hắn.

Thay vào đó, Inuyasha đứng đó quay lưng lại với cô, mái tóc trắng của hắn đã "lừa" cô. Hắn xoay người lại, trong tay hắn là thuốc và khăn trải giường. Bên cạnh hắn là Kirara và Shippo, cả hai đang nhăn mũi lại. Chắc do mùi máu sinh em bé rồi, cô ngẫm nghĩ.

"Còn đợi gì nữa, đây này," Inuyasha lên tiếng khi hắn đưa đồ cho cô. "Anh không thể chịu được cái mùi đó. Anh có thể bắt được mùi trên mọi con đường từ chỗ khu rừng, nhưng anh cũng nghe được mọi chuyện," hắn trình bày, rồi hắn lại xoay lưng lại với cô lần nữa.

"Em có thể tự chạy ngược lại được hả?" hắn hỏi. Cô chỉ gật đầu và cúi xuống cảm ơn rồi cô quay người lại chạy cho nhanh đến lều của Miroku.

Khi cô khuất khỏi tầm nhìn, Inuyasha quyết định đi ra khỏi ngôi làng để tránh xa cái mùi máu, và đã thấy được tất cả sự thất vọng trên khuôn mặt Rin. "Con bé nhất định nghĩ mình là hắn," hắn nghĩ. Có một tên khốn hiện ra trong đầu hắn lúc này.

"Nhanh thật đấy," bà Kaede khen ngợi khi thấy Rin lao vào trong cùng các đồ đạc trên tay. Bà Kaede bắt đầu bắt tay vào việc lần nữa.

Chẳng bao lâu tiếng kêu khóc của Sango đã lắng xuống, chỉ còn lại tiếng khóc của một bé gái khỏe mạnh khác cất lên. Chúng đã ra hết rồi, bà Kaede thầm nghĩ khi bà trao cả hai đứa bé sơ sinh cho mẹ của chúng.

Sango thở phào nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã qua, sau đó cứ như thể bản năng của người cha trỗi dậy làm cho Miroku đột ngột choàng tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng khóc của những đứa con của hắn. Một nụ cười toe toét hình thành trên khuôn mặt hắn, hắn mừng rỡ hô vang hai từ "Sinh đôi"!

Đôi mắt Kohaku mở ra bởi tiếng hét và tỉnh dậy thấy chị gái mình và ông anh rể đang tất ta tất tưởi cùng với hai đứa con của họ. Kohaku mỉm cười giống hệt nụ cười hiện đang có trên khuôn mặt của hai vị "phụ huynh" mới.

"Chúng cháu không biết cảm ơn sao cho đủ, bà Kaede," Sango mở lời.


"Ầy dà, nhưng người mà cháu nên cảm ơn nhiều hơn là bé Rin này đây," bà Kaede nói, và Rin tự thấy đỏ mặt vì xấu hổ. Nếu Inuyasha không giúp cô, thì có lẽ cô đã chẳng thể nào trở về kịp lúc.

"À, thật ra," Rin định nói ra, nhưng lại bị ngắt bởi một tiếng nói ngoài cửa.

"Yeah, tôi thấy con bé đang chạy đi, nếu không phải nhờ con bé thì cô có thể giờ chỉ còn một đứa sống sót duy nhất thôi," Inuyasha nói khi hắn bước vào, thấy đỡ căng thẳng hẳn vì mùi máu không còn quá nồng. Rin sắp sửa chỉnh lại lời hắn, nhưng hắn cho cô một cái nhìn phản đối, nên thay vào đó cô chỉ gật đầu.

Đột nhiên Shippo tới và nhảy lên vai Inuyasha, cùng với con mèo Kirara đi bên cạnh Kohaku. "Oh wow, coi này có tới hai đứa liền à," tiểu hồ ly thốt lên khi cả đám túm tụm quanh hai đứa bé mới sinh.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của em nhiều lắm Rin," Sango mỉm cười nói. "Mọi chuyện sẽ không xong nếu không có em."

Rin nhìn gương mặt hạnh phúc của cô, sau đó đến tất cả những gương mặt đang tươi cười trong căn phòng và tự nhiên cô thấy mình cũng mỉm cười. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô và vị Lãnh chúa của mình chia xa. Dù vậy, cô không hoàn toàn chắc đó có là một nụ cười thật sự, hay chỉ là một thứ gì đó xảy ra bởi niềm hạnh phúc của những người khác. Dù bằng cách nào, cô nghĩ, mình đã cười.

~Kết thúc hồi tưởng~

Rin nhìn lên bầu trời đêm, kỷ niệm về lần sinh nở đầu tiên của Sango thực sự là một niềm hạnh phúc. Sau lần đó nụ cười đến với cô theo lẽ tự nhiên hơn, và cô nhận thấy tiếng cười cũng dễ dàng bật ra hơn. Cho dù vậy, cô không chắc lắm nếu như cô cười bởi vì cô thật sự hạnh phúc, hoặc nó có vẻ như là điều phải làm. Dù gì thì, sau lần đó cô bắt đầu dạo quanh ngôi làng nhiều hơn, và với sự giúp đỡ của Kohaku cô thậm chí cũng đã làm quen thêm nhiều người bạn mới.

Kể từ khi đám sơn tặc tàn sát cả gia đình cô, cô luôn luôn nhìn thấy con người chẳng hơn gì bọn trộm cắp giết người. Thêm vào đó, cách dân làng đối xử với cô khi cô đã mất đi tất cả, nó chỉ làm cho Rin ghét cay ghét đắng đồng loại của mình nhiều hơn.

Mặc dù bây giờ, cô không thấy điều đó trong ngôi làng này. Người dân ở đây rất tốt bụng với hầu hết mọi chuyện, họ chỉ là những người dân bình thường. Đôi lúc Rin tự hỏi chuyện sẽ ra sao nếu cô sống ở đây như một đứa trẻ mồ côi, liệu cô có bị đối xử tệ như ở ngôi làng của mình không.

Rin thật sự không biết, nhưng những gì cô có biết là ngoài kia vẫn còn người xấu. Người xấu đuổi theo người vô tội giữa đêm tối, và sát hại tất cả những ai mà chúng có thể chỉ vì lợi ích của tiền bạc và hàng hóa.

Rin nhìn từ bầu trời đến những túp lều của làng, và thấy mọi người đã sẵn sàng nghỉ ngơi cho buổi tối. Cô thấy một trong những người bạn của mình đi vào túp lều với mẹ. Bạn cô vẫy tay với cô một cách vui vẻ.

Cô thấy vui vì trẻ con trong làng đã rất tốt với mình, ở ngôi làng cũ của cô hầu hết những bậc cha mẹ không muốn cho con cái đi chơi với cô vì cô không thể nói. Thậm chí có một vài lần cô bị buộc tội là bị yêu quái ám. Bởi một thứ gì đó cô không thể không ngăn mình cúi đầu xuống.

Rin vẫy tay lại với bạn mình khi cô đi vào trong lều. Rin nhớ lại lần đầu tiên đám trẻ trong làng nhìn thấy cô, và điều đầu tiên các bé gái hỏi là ở đâu mà cô có được bộ kimono này. Rin đã không để ý thấy hầu hết các bé gái trong làng không được mặc những bộ kimono nhiều màu sắc như của cô. Hầu hết thường thường chỉ là màu tối như đỏ hoặc nâu, giống như bộ kimono cô từng mặc trước khi nhận được bộ kimono kẻ ô màu cam và kem rực rỡ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận