Sesshomaru & Rin Story

DECISION (QUYẾT ĐỊNH)

Summary: Vì nụ cười của cô mà hắn đã cho phép bản thân dẫn cô đi theo cùng, cũng vì nụ cười của cô mà làm mọi việc trở nên khó khăn để có thể nói lời tạm biệt. Dù vậy liệu Sesshomaru có thể nói lời tạm biệt với Rin người không thể thay thế được trong tim hắn, và để cô lại cho bà Kaede chăm sóc?

_________

Mặt trăng lờ lững trong đêm, ánh sáng của nó mở ra trong màn đêm tựa như một vết bớt quen thuộc đứng tự hào trên vầng trán của vị Lãnh chúa yêu quái trẻ tuổi. "Chuyện gì mà bà lão pháp sư đó có thể có với ta," hắn suy nghĩ, khi nhìn qua cánh đồng tới ngôi làng nhỏ mà em trai hắn và đám bạn của nó gọi là nhà.

Hắn không thể tin được hắn lại chấp nhận đề nghị được gặp mặt hắn của bà lão. Vẫn còn những vấn đề quan trọng hơn trong tay hắn. Kể từ khi đánh bại Naraku thì ngày càng có thêm nhiều yêu quái hơn đã ra khỏi nơi ẩn náu. Chúng đe dọa vùng đất của hắn và nhiều vùng đất khác, cố gắng thách thức sức mạnh mới của hắn. Sesshomaru khẽ liếc nhìn thanh Bạo Toái Nha giắt bên hông hắn. Niềm kiêu hãnh của hắn tăng lên khi biết rằng thanh kiếm uy dũng này được tạo ra từ chính hắn, nó là của hắn để dùng và chỉ riêng một mình hắn.

Mặc dù vậy, Sesshomaru chỉ tập trung vào chuyện đang diễn ra hiện nay. Hắn thấy rằng sự hiếu kỳ đã chiến thắng hắn bởi hắn không ở quá xa với chiếc lều của bà pháp sư đó. Hắn nghĩ ngợi, ý định của bà lão đó nên tốt hơn là tốt, hoặc bà ta sẽ phải trả giá đắt vì đã làm tốn thời gian của hắn.

Hắn bay lên trên không trung hướng thẳng về phía ngôi làng. Những suy nghĩ của hắn quay trở lại buổi sáng hôm đó khi hắn quyết định để dành chút thời gian cho riêng mình khỏi những người đồng hành với hắn.

~Hồi tưởng~


Ngày mới bắt đầu như mỗi buổi sáng thường ngày. Sesshomaru để Rin lại với giấc ngủ của mình và Jaken với nhiệm vụ của lão là trông chừng cô trong khi bản thân hắn trinh sát khu vực này một lúc. Mặc dù vậy, kẻ đã phá hỏng một buổi sáng yên tĩnh không ai khác ngoài em của hắn, kẻ đã nhún nhường "ban ân sự hiện diện" của hắn bằng cách bật thẳng ra từ bụi cây và đáp xuống trước mặt Sesshomaru. Bụi và đất bay khắp xung quanh họ.

"Đó là một cách ngu ngốc để tạo được yếu tố bất ngờ," Sesshomaru khinh khỉnh nói, trong lúc hắn đưa tay tới Bạo Toái Nha. Inuyasha tặng hắn cái nhìn xấu xí, và phun ra. "Huh, cứ như thể muốn đánh nhau với ngươi là lý do mà ta phải chạy lòng vòng suốt đêm vậy." Inuyasha nhìn vào đôi mắt tương tự hắn.

"Ngươi đúng là đi đến các khu vực xa hơn từ khi Naraku chết." Sesshomaru lẩm bẩm, và xoay lưng lại với em hắn. Cứ để mặc chuyện cho tên bán yêu này không thể nhận ra ngày càng nhiều yêu quái hôi thối đang tàn phá giữa những vùng lãnh thổ xa xôi hơn nhờ vào sự biến mất của Naraku. "Vậy sao," cuối cùng thì cũng có hồi đáp khi người anh cả đối mặt với đứa em trai. "Ngươi đến tận đây chỉ để nói với ta như vậy".

"Cứ như là...", Inuyasha nói. "Lý do duy nhất mà ta đến tìm ngươi là vì bà Kaede muốn có vài lời với ngươi." Sesshomaru chớp mắt trước câu trả lời của hắn, "Bà pháp sư già đó" hắn nghĩ. "Bà ta có chuyện gì với ta?"

"Làm quái gì ta biết được, bà ta chỉ nói rằng có một vấn đề quan trọng muốn bàn với ngươi," Inuyasha nói khi hắn quay lưng dợm bước đi. Dù vậy hắn dừng lại khi nghe anh hắn nói với giọng gay gắt hơn bình thường. "Hmm, tại sao ta phải đi, có vẻ như chẳng có gì hơn là lãng phí thời gian".

"Như ta đã nói, ta không biết, nhưng trông bà ta khá nghiêm túc," Inuyasha nhìn anh mình qua vai hắn. "Vậy nên nếu ta là ngươi, ta sẽ nhanh chóng tới làng để giải quyết cho xong," Inuyasha nhảy vọt lên không quay trở về. Sesshomaru nhìn theo cho tới khi em hắn khuất khỏi tầm mắt, sau đó quay lại và tiếp tục đi dọc theo con đường. Hắn tin là đã nhìn thấy ánh mắt cô đơn của em trai mình. Đôi mắt chứa đựng sự đổi thay bên trong kể từ cái ngày định mệnh đó. "Tên bán yêu ngu xuẩn," hắn nghĩ. "Đã để cho sự biến mất của cô gái đó lại ảnh hưởng đến như vậy".

~Kết thúc hồi tưởng~


Khi Sesshomaru bay qua ngôi làng, hắn nghĩ về việc em hắn trông thảm hại ra sao bởi nhớ mong đứa con gái loài người kia. Đã ít nhất là nửa năm kể từ khi nhìn thấy cô ta lần cuối, và Sesshomaru kết luận rằng nếu cô gái đó thật sự có cảm tình với em hắn thì cô ta sẽ quay lại. Dù sao thì nó cũng chẳng liên quan đến hắn.

Với việc dẹp suy nghĩ ấy sang một bên, Sesshomaru tập trung vào suy nghĩ chính xác thì bà lão già đó muốn gì ở hắn. "Sự bảo vệ?" dù vậy, ý nghĩ đó nhanh chóng thoát khỏi tâm tư hắn ngay khi nó được đưa vào đầu, vậy thì hắn sẽ gọi em trai mình để có thể lo việc ấy, "Nó có thể làm được nhiều hơn thế," hắn nghĩ.

"Tiền?" ý nghĩ này không thoát khỏi não hắn nhanh như cái trước. Vị Lãnh chúa tĩnh tâm nhìn quanh những túp lều, và kết luận rằng cũng giống như những ngôi làng khác, con người ở đây có lẽ cũng thiếu các đồ giá trị mà chỉ có tiền mới có thể mua được. Những vật giá trị như lụa tốt, nguồn cung cấp tốt hơn, và tất nhiên là các thực phẩm khác sau đó là gạo và cá thông thường.

"Điều gì khiến người đàn bà đó tin rằng ta có thể dễ dàng đưa tiền, mà lại lãng phí nó vào một thứ thấp hèn như một ngôi làng của con người". Tiền không phải là một thứ thật sự giá trị trong thế giới của yêu quái nhưng có những món chúng có thể mua thì khác, và nếu Sesshomaru cần thêm bất cứ thứ gì thì nó là tất cả mọi thứ tiền có thể mua.

Ngoài thanh Tessaiga, hắn luôn tin rằng ăn cắp là dạng thấp kém với hắn, và hỏi xin thậm chí còn tồi tệ hơn trong suy nghĩ của hắn. Không, nếu hắn cần thứ gì đó thì chắc chắn tòa lâu đài của gia đình nổi trên những đám mây có thể chu cấp cho hắn với nhu cầu đó. Không phải là hắn không cần nhiều trừ sự thay đổi thường xuyên của trang phục.

"Không phải điều đó," hắn nghĩ. "Thiếu gì người để bà ta bàn bạc việc đó, tại sao lại là ta. Bà ta thậm chí phải biết câu trả lời của ta khi đặt câu hỏi ngu xuẩn như thế". Vậy thì nó là cái gì, hắn tiếp tục băn khoăn. Mặc dù vậy, câu hỏi sẽ sớm được giải đáp khi Sesshomaru nhận thấy hắn đang lơ lửng trên túp lều của bà Kaede.

Bên dưới trời đêm đầy sao, trong một căn lều nhỏ một người phụ nữ lớn tuổi nắm trong tay sự từng trải tuyệt vời bất chấp lại sự thiếu hụt của tuổi trẻ cũng như sức mạnh của mình. Bà nhấp một ngụm trà nhỏ khi cời cời lửa để giữ ấm cho căn lều nhỏ mà những người dân làng rất tốt bụng đã dựng lại cho bà. Nghĩ lại thì căn lều cũ của bà đã bị phá hỏng như thế nào. Bà biết trời đã muộn bởi không hề có âm thanh của trẻ em hay người lớn để có thể nghe thấy, nhưng bà buộc mình phải thức giống như đêm hôm trước. Tuy nhiên, hắn đã không thèm đến.


Bà cười rất khẽ với chính mình, chắc chắn rằng vị Hoàng tử vĩ đại của miền Tây sẽ không làm những gì mà hắn không muốn. Bà cũng biết có lẽ hắn cảm thấy bà khó mà xứng cho thời gian của hắn. Bà cời lửa vài lần nữa khi đám lửa tàn tí tách bắt đầu bay lên.

"Nhưng đây là chuyện quan trọng," bà nghĩ, khi dõi theo đám lửa tàn biến mất vào không gian. Bà biết nhờ Inuyasha đi nhất định sẽ dễ dàng và nhanh chóng hơn là tự bản thân mình phải đi tìm Sesshomaru. Nếu không phải do sức lực yếu đi có thể dẫn đến cái chết của bà, thì chắc chắn cái chết vì tuổi già sẽ tìm đến bà đầu tiên trước khi bà có thể tìm ra được tên Khuyển yêu lang thang kia.

Bà nên cảm ơn khi Inuyasha phải chịu rắc rối để làm việc bà nhờ là đi tìm hắn, và gửi lời nhắn của bà. Dù vậy, bà đã trông mong Sesshomaru có ở ngoài lều của bà đêm hôm trước, và băn khoăn nghĩ liệu hắn có định đến xem xét đề nghị của bà hay không nữa.

Bà đã không nhìn thấy Sesshomaru, hay những người đồng hành cùng hắn tể từ khi Naraku bị đánh bại. Hôm đó cũng là ngày mà Kohaku quyết định ở lại làng với chị cậu ấy. Kể từ ngày đó thì bà đã không nhìn thấy nhóm người bọn họ. Dù Inuyasha có cho bà biết rằng tên đó chắc phải đi sâu vào những vùng đất xa xôi hơn nếu hắn đã không thể ngửi được mùi của Sesshomaru hàng tháng trời.

Bà thở dài với mình, "Lại thêm nhiều lý do để chuyện này cần được thảo luận," bà nghĩ, nhưng suy nghĩ của bà chợt bị gián đoạn bởi một luồng khí mãnh liệt phát ra từ bên ngoài ngôi nhà của mình. Ngọn lửa bất chợt tắt ngúm và bà biết chính xác ai đang ở ngoài cửa nhà mình. Bà nhìn qua vai và chào đón vị khách mong chờ của mình với một sự bình thản rõ rệt, "Vậy ra cuối cùng ngươi cũng đã quyết định đến".

Sesshomaru vén tấm màn rơm sang một bên làm hiện ra vị nữ pháp sư già, người đã nhờ Inuyasha gọi hắn đến nói chuyện với bà. Hắn không bận tâm để nhìn xung quanh căn lều, hắn chỉ giữ đôi mắt lạnh lùng của mình vào người phụ nữ lớn tuổi. Bà Kaede cố gắng đáp lại cái nhìn chòng chọc của hắn khi bà xoay lại đối mặt hoàn toàn với hắn, nhưng nỗ lực của bà không có kết quả trước cái nhìn như đe dọa của hắn làm bà phải hướng mắt lại chỗ ngọn lửa tàn.

Nếu là những người khác thì họ sẽ run cầm cập sợ hãi trước con quái vật ở cửa nhà họ. Bà Kaede thấy được những nét đặc biệt của hắn và biết nhiều hơn thế. Hắn sẽ không vội giết trừ phi có lý do, bản thân Inuyasha đã nói như thế. Bà Kaede quan sát hắn từ đầu tới chân và nhận ra sự hiện diện của hắn quả thật là đáng sợ, ngoại hình và nét mặt của hắn gợi ra một vẻ đẹp ở bên trong hắn.

Với đôi mắt chưa tu luyện, hắn trông như một vị thần được gửi đến từ thiên giới. Mái tóc bạch kim mượt mà tung bay bởi cơn gió thổi ngoài cửa, ánh trăng sáng khiến nó cùng với cả thân hình hắn như đang phát ra một thứ ánh sáng trắng tinh khiết trong căn phòng tối tăm. Khi bà nhìn vào mắt hắn, bà biết được đó là mắt hắn hay ngọn lửa, bà cũng sẽ chỉ nhìn thấy cùng một sắc hoàng ngọc vàng. Cả đôi mắt ấy và ngọn lửa có cùng một điểm chung gì đó bên cạnh màu sắc, cùng có sức mạnh để gây ra nỗi sợ ở kẻ khác. Tuy nhiên bà từ chối để cho hắn có thể thấy bất kỳ cảm xúc nào như vậy.


Ngoại hình hắn thực là một hình ảnh muốn được giữ lấy, nhưng bà biết tạo vật đẹp đẽ trước cửa nhà chẳng qua chỉ là sự đánh lừa con mắt. Hắn không phải vị thần, có lẽ là vị thần từ địa ngục, nhưng kẻ đứng trước cửa nhà bà không phải là một con người. Thay vào đó là con yêu quái đáng sợ tràn đầy quyền năng vĩ đại và sự hủy diệt. Vẻ đẹp bà đã nhìn thấy chỉ là chiếc mặt nạ để che đậy hình dạng chiến đấu thật sự của hắn khỏi những kẻ hắn cho là không xứng đáng được thấy sự vĩ đại đó.

"Ngươi là kẻ gọi ta đến đây," hắn nói, phá tan sự im lặng và những dòng suy nghĩ của bà Kaede. "Nói ngay mục đích của ngươi đi", hắn sẵn sàng đi thẳng vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt này. Bà Kaede khẽ nhích người để làm bà thấy thoải mái hơn. "Thư giãn tí đi Sesshomaru, ta mời ngươi đến đây là có chuyện quan trọng". Bà nhìn lại vào đôi mắt đầy sắc hoàng ngọc của hắn và cứng rắn nói, "Ta có một đề nghị muốn bàn với ngươi".

"Đề nghị?" hắn nói một cách trống rỗng. Trong một khoảnh khắc hắn gần như nghĩ cuộc trò chuyện này sẽ dẫn đến chuyện tiền bạc. Đột nhiên một cái tên nhất định gợi lên sự chú ý trong hắn.

"Ta tin rằng vì lợi ích tốt nhất mà," bà ngừng lại một chút, không chắc chắn chính xác hắn sẽ phản ứng thế nào trước yêu cầu của mình, "cô bé Rin sẽ do ta chăm sóc". Bà nói một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết, trong khi chẳng hề rời mắt khỏi cái nhìn đáng sợ của hắn.

Sesshomaru ban đầu chẳng hề nói một từ, hắn thậm chí cũng không chắc mình có nghe đúng hay không. Đôi mắt hắn hơi mở to một chút trước đề nghị của bà, nhưng cũng chỉ mở to trong giây lát cho tới khi gương mặt hắn trở lại vẻ điềm tĩnh ban đầu của nó. Vào lúc đó hắn thật sự muốn cuộc trò chuyện sẽ bàn về tiền bạc hơn, nhưng không nó lại là về một điều quý giá hơn với hắn. Là điều giá trị hơn cả đống tiền vàng.

Bà Kaede chờ đợi câu trả lời nhưng đã không có, nên bà quyết định có lẽ bà cần phải thuyết phục hắn. "Sesshomaru, thậm chí ngươi cũng biết rằng mọi chuyện bây giờ vẫn ổn với đứa trẻ, rồi cô bé sẽ lớn," bà ngưng lại để hắn có thể hiểu ra điều bà đang nói. "Nếu không được dẫn dắt đúng mực, cô bé sẽ bối rối và sợ hãi trước nhiều vấn đề nhất định, và những gì cần để trở thành một người phụ nữ đàng hoàng".

Sesshomaru lắng nghe, và thấu hiểu từng từ bà nói. Hắn không phải là một kẻ ngốc, hắn biết ý của bà trước "nhiều vấn đề nhất định" hay những gì mà một người phụ nữ phải trải qua. Mẹ hắn đã giải thích điều đó với hắn khi hắn còn trẻ để ngăn chặn tính tò mò khi mùi máu làm đầy mũi hắn mỗi khi hắn đi gần một ngôi làng của con người. Một cuộc trò chuyện chính xác là không hề thoải mái giữa hai mẹ con, nhưng bà không muốn hắn tàn phá một ngôi làng khi mùi máu hắn ngửi thấy không phải là của một trận chiến dữ dội nào. Thay vào đó là vì mẹ thiên nhiên đang thực hiện quá trình hoàn thiện một người phụ nữ. Cơ thể con người thật mong manh làm sao, hắn nghĩ thầm.
3

Hắn bắt đầu nghĩ về người được hắn bảo trợ đang lớn lên, và hắn sẽ không bao giờ làm bẽ mặt mình để đưa cô bé tới chỗ mẹ hắn và nhờ bà giải thích hộ. Thậm chí còn bẽ mặt hơn nếu hắn phải tự mình giải thích, hắn từ chối điều đó. Nên vì vậy dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng bà già pháp sư kia nói có lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận