Sấu mã vi thê

Buổi công diễn của các cô nương ở Cạnh Hương Lâu có quy trình nhất định, sau khi bán đi sẽ cho khách nhân và ngựa gầy một thời gian, trong khoảng thời gian này khách nhân có thể lựa chọn ở cùng ngựa gầy hoặc lựa chọn rời đi trước, sau đó đến đón người.
 
Ngựa gầy ‘xuất giá’ là tiếng lóng trong nghề ở ngõ Điềm Thủy, chỉ hành động khách nhân đón ngựa gầy đi, giống như hôn lễ bình thường, thời gian ngựa gầy được đón đi là sau hoàng hôn, khác với hôn lễ bình thường là trước đó sẽ có một buổi tiệc nhỏ, ngựa gầy được bán thành công sẽ được các tỷ muội chúc phúc ở buổi tiệc, buổi tiệc nhỏ này kéo dài khoảng chừng nửa canh giờ.
 
Có tham dự tiệc hay không thì sẽ được quyết định bởi khách nhân, khách nhân bình thường có được ngựa gầy sẽ đưa về nhà làm di nương, bắt đầu làm chút việc cưng chiều nên hơn phân nửa cũng vui vẻ phối hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi ngựa gầy được đón thì hơn phân nửa sẽ được đưa đi dưới hình thức dành cho di nương, mặc y trang đỏ nhạt, thay đổi thành búi tóc phụ nhân, đợi người mua cho kiệu nhỏ tới đón người, mà trong lâu cũng sẽ chuẩn bị hành lý gia cụ của ngựa gầy thành ‘của hồi môn’ ước chừng 12 người khiêng, để ngựa gầy mang theo bên mình, cũng coi như một mốt duyên với Cạnh Hương Lâu.
 
Tiệc xuất giá cũng tổ chức ở Khởi La Hương như lễ cập kê, trên bàn tròn khổng lồ ngoài 5 ngựa gầy công diễn thì nhóm ngựa gầy thân thiết với họ cũng sẽ tham dự.

 
Lúc Hương Nô bị Ngọc Nhi dìu vào Khởi La Hương, La Nhi to gan lại gần, nàng là ngựa gầy trình diện đầu tiên trong buổi công diễn, La Nhi là người thứ hai.
 
Quan sát nàng từ trên xuống dưới, ái muội che cái miệng nhỏ rồi cười: “Hương Nô, muội đi xiêu vẹo thế, vừa rồi bị làm mấy lần vậy? Vóc người của Thân Đồ công tử trông có vẻ rất kinh người, hẳn là muội rất vất vả.”
 
“Nói bậy gì vậy? Sau lúc đó thì sao?” Hương Nô và La Nhi cũng khá thân thiết, cười đùa la mắng một trận.
 
“Sau đó Đàm thế tử lấy hai ngàn lượng mua Nguyệt Chiếu, Tâm Tâm bán cho một phú thương tới từ Hàng Châu, cũng là hai ngàn lượng, Sở Sở thì bán cho một đám ăn chơi trác táng kinh thành, bọn họ tốn ba ngàn lượng đấy! Còn ta thì bán cho Từ lão gia tử, 3500 lượng.” La Nhi rất tự hào.
 
“Có điều không ai may mắn như muội cả, 12 ngàn lượng, ta thấy có thể nói muội là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả !”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả không dùng như vậy.” Hương Nô liếc La Nhi một cái.
 
“May mắn là được.” La Nhi trông có vẻ cực kỳ hâm mộ: “Vừa giàu, người mua cũng đẹp, sao chuyện tốt đều là muội chiếm vậy, muội biết Từ lão gia tử không… thứ đó mềm như bông, lúc tiến vào ta còn tưởng ông ta chưa vào, hai ba lượt là xong việc, ta đành phải bắt đầu ảo tưởng người mua ta là một người tuấn tú, nhân lúc lão gia tử ngáy ngủ mà tự mình sướng.”
 
La Nhi là hài tử của kỹ nữ ở Mãn Phương Lâu, từ nhỏ đã thông minh, thế nhưng thay vì làm ngựa gầy thì nàng ấy muốn ở lại Mãn Phương Lâu hơn, có điều bề ngoài của nàng ấy thật sự rất đẹp, lại vô cùng thông minh nên đã bị chăm sóc như một hạt giống tốt, mấy chuyện chăn gối thế này, nàng ấy không kiêng dè một chút nào, vô cùng hào phóng.

 
“Haizzz, nghe nói nam nhân anh tuấn thì chỗ đó sẽ nhỏ, thật vậy chăng?”
 
Tuy rằng quan hệ không tồi nhưng lúc La Nhi nói mấy lời thô tục vẫn khiến Hương Nô rất sợ, may là Tâm Tâm đi tới mới khiến Hương Nô có không gian hít thở.
 
Tâm Tâm trông có vẻ không tệ, trên mặt còn ửng đỏ, La Nhi vừa thấy nàng ấy như vậy thì cười xấu xa đi qua chọc ghẹo. 
 
Tình cảm giữa La Nhi và Tâm Tâm rất tốt, đương nhiên cũng dời mục tiêu, khiến Hương Nô thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Không lâu sau Nguyệt Chiếu cũng tới, tư thế đi của Nguyệt Chiếu dường như hơi thống khổ, sắc mặt cũng không tốt lắm, La Nhi bận chọc ghẹo Tâm Tâm nên không nhận ra nhưng Hương Nô đã nhận ra từ sớm. 
 
“Chiếu Nhi, tỷ…
 

Nguyệt chiếu vô thức đỡ vòng eo, lộ ra một nụ cười khổ: “Ta không sao.” Có thể bị Đàm Duyên tiêu hạ là khát vọng của nàng ấy, hiện tại đã chạm đến ước mơ, cũng vỡ mộng, chỉ là như thế mà thôi.
 
Công tử dịu dàng cứu nàng ấy ngày đó lộ ra mặt tàn nhẫn, tàn nhẫn cướp lấy trong sạch của nàng ấy, sau đó vứt bỏ như giày rách. 
 
“Thế tử gia ngài ấy…” Hương Nô muốn nói lại thôi, tuy rằng Hương Nô không quen biết Đàm Duyên nhưng nàng luôn cảm thấy Đàm Duyên không nho nhã như cách y thể hiện ra ngoài.
 
“Thế tử gia muốn muội, ngài ấy muốn ta trở thành muội.” Nguyệt Chiếu u oán nói, mệt nhọc nhắm mắt, nàng ấy gạt tay Hương Nô ra, nói: “Hương Nô, sau này cũng sẽ không gặp nữa, hai chúng ta… cứ như vậy đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận