Sau Khi Xuyên Thành Phu Nhân Đại Soái Nữ Phụ Pháo Hôi Điên Cuồng Chạy Trốn


Diệp Tích Phục giải thích:
"Đại soái đến đây để đợi người, đại soái dặn tôi đưa ngũ di thái về phủ.

"
Tô Mạn nghiến răng, trên mặt nở nụ cười qua loa:
"Thế à, đại soái đúng là vất vả, tay còn chưa rửa sạch đã có việc phải bận.

"
Lại một lần nữa bị Thẩm Trác Hoài trêu chọc, Tô Mạn nhìn thùng nước múc về, dứt khoát mang đi cho cá dùng.

Về đến nhà, Tô Mạn lười không muốn động đậy, Thanh La nhìn đống cá và ốc trên mặt đất, nhất thời không biết làm sao.

"Tiểu thư, ngày mai cô định dùng đống cá này để nấu ăn thật sao?"
Ngay cả Thanh La cũng chưa từng giết cá.

Còn tiểu thư của cô, ngày mai còn phải đích thân xuống bếp chiêu đãi binh lính dưới trướng đại soái, nghĩ đến đây, Thanh La không khỏi thương cảm cho chủ tử nhà mình.

Tô Mạn đang nghĩ ngày mai ngoài làm mấy xiên nướng, thêm món ốc xào cay, cá nướng nữa thì chắc là đủ no.

Tô Mạn không muốn làm quá nhiều món cầu kỳ, tốt nhất là dùng ít công sức nhất mà được nhiều nhất.


Xiên cá nướng, thêm một bình rượu, đối với những người đàn ông là binh lính mà nói, quả thực là sung sướng như thần tiên.

Tô Mạn rất tự tin vào bữa tiệc ngày mai.

Nhưng đến ngày hôm sau, không hiểu sao, đàn cá nuôi trong thùng nước lại chết hết, không chỉ vậy, thùng nuôi ốc cũng bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Thanh La đứng bên cạnh sắp khóc đến nơi:
"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Đám cá và ốc này đều nuôi trong sân, mới để qua một đêm, không thể chết được, sao lại thành ra thế này?"
Chỉ qua một đêm mà không thể thành ra như vậy, chỉ có thể là có người bỏ thứ gì đó vào nước, mới khiến cá và ốc chết hết trong một đêm.

Mặc dù không biết là ai làm nhưng mục đích của người đó là không muốn bữa tiệc hôm nay của Tô Mạn diễn ra suôn sẻ.

So với sự lo lắng của Thanh La, Tô Mạn tỏ ra không hề để tâm:
"Thanh La, cô đi nói với đại soái giúp tôi, nói rằng hôm nay tôi bị ốm, e rằng không thể xuống bếp được.

"
Thanh La ngơ ngác nhìn Tô Mạn:
"Tiểu thư cô! sao cô lại giả bệnh?"
Tô Mạn cười nói:
"Hôm qua tôi lăn lộn ở ruộng như thế, không ốm cũng phải ốm, cô cứ làm theo lời tôi nói, đại soái sẽ thông cảm cho tôi.


"
Thanh La nghe không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ Thẩm Trác Hoài.

Tô Mạn tháo trâm cài tóc, xõa tóc ra, còn cố ý dùng nước lạnh vỗ lên mặt, sau đó chui vào chăn.

Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Tô Mạn vội nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, trái tim cô đập thình thịch.

Tiếng bước chân dừng lại trước giường cô, Tô Mạn có thể cảm thấy một bóng đen lớn bao trùm lấy mình, theo đó là một luồng hơi lạnh ập đến, trán cô được một bàn tay ấm áp rộng lớn áp lên.

Thẩm Trác Hoài nhìn thấy hàng mi dài cong vút của người phụ nữ khẽ run, anh buông tay, giọng lạnh lùng:
"Muốn giả chết à? Tôi có thể giúp em.

"
'Xoẹt' một tiếng, Tô Mạn đột ngột mở mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô giật mình:
"Đại soái, ngài, sao ngài lại đến đây.

"
Cô hoảng hốt ngồi dậy, vén một góc chăn, làm động tác như muốn hành lễ.

Nhưng người đàn ông đã đưa tay ấn cô xuống:
"Được rồi, nằm xuống.

"
Tô Mạn cẩn thận rụt tay về, áy náy nhìn người đàn ông, tự trách:
"Đại soái, tại em cả, lại đúng lúc này bị ốm, phá hỏng nhã trí của đại soái khi khoản đãi khách quý.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận