Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống


Quý ngũ tiểu thư mắt ba ba nhìn chiếc áo choàng lông chồn không có chút tạp chất, mịn màng đều đặn, vừa nhẹ vừa ấm, có thể nói là thứ đồ tốt ngàn vàng khó mua.


Cô ta còn chưa có.


Vòng cổ bát bảo này được đính đầy những viên đá quý thượng hạng vàng ròng, giá trị lắm chứ.


"Mẹ, một thân của nàng ấy đẹp quá, của chúng con đâu?"

"Dùng của hồi môn của ta, không theo lệ của phủ.

" Quý phu nhân sắc mặt nhàn nhạt: "Các con muốn thì tìm mẫu thân các con đi.

"

Bà dùng của hồi môn của mình để trang điểm cho Nam Kiều, không ai có thể chê bai được.


Mọi người:!

Không chọc nổi, không chọc nổi.


Có mấy người làm di nương mà nhiều tiền có của? Có người thậm chí còn xuất thân là nha hoàn, lấy đâu ra của hồi môn?


Quý phu nhân long trọng giới thiệu Nam Kiều với mọi người, thái độ của mọi người khác nhau, có người nhiệt tình, cũng có người lạnh nhạt.


Nam Kiều vẫn luôn cười tủm tỉm.


Quý gia chủ mất kiên nhẫn nói: "Khai tiệc đi.

"

Nam nữ ngồi riêng, đàn ông một bàn, đàn bà một bàn, Quý phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên, Nam Kiều ngồi bên cạnh bà, những người khác nhìn nhau vài lần rồi không nói gì.


Tiệc chiêu đãi rất thịnh soạn, một bàn toàn sơn hào hải vị, trên trời dưới biển, cái gì cũng có.


Nam Kiều ăn rất nhiều, mỗi món ăn đều nếm thử, hương vị không tệ nhưng không có gì kinh diễm.


Những người khác thấy vậy, lại bắt đầu nói những lời chua ngoa.


"Có người đúng là chưa từng ăn đồ ngon, y hệt như dân tị nạn, thật mất mặt.

"

"Đứa trẻ không cha không mẹ thật đáng thương, chúng ta hãy thông cảm đi.


"

"Chậc chậc chậc, trước đây chắc chưa từng ăn thịt nhỉ? Thật đáng thương.

"

Họ không chỉ đích danh, Nam Kiều cũng lười đôi co với họ, tự mình ăn.


Đang ăn, một mùi thơm nồng nặc hấp dẫn sự chú ý của mọi người, họ lần lượt ngó đầu ra xem.


"Thơm quá, là món gì vậy?"

Thị Kỳ bưng một cái khay vào.


Nam Kiều đứng dậy lấy một hộp đựng thức ăn trên khay, mắt ba ba đưa đến trước mặt Quý Vân Khanh.


"Ca ca, của huynh.

"

Mọi người nhìn kỹ, là một đĩa đồ ăn thập cẩm, thịt bò kho, chân giò kho, trứng cút, măng, đậu phụ khô, còn có một đĩa nhỏ củ cải trắng chua cay.


Màu sắc hấp dẫn, mùi thơm ngào ngạt, món nào cũng có vẻ rất ngon, số lượng không nhiều nhưng đa dạng phong phú.


Khuôn mặt Quý Vân Khanh thoáng hiện lên một nụ cười, không giống như nụ cười xã giao, mà là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.


Y gắp miếng thịt bò kho mà mình thích nhất ăn: "Ta thấy thịt bò trước đây đều ăn phí rồi, một ngày không ăn là thấy nhớ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận