Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Làm Đám Vai Chính Khóc Rống


Mộc Vãn Thanh là một vị trung thần hiếm có trong ngàn năm nhưng, nếu không có ân tri ngộ của ba đời quân vương, nàng cũng không thể tạo nên nhiều thành tựu kinh thế như vậy, họ là thành tựu lẫn nhau.


"Than ôi, đáng tiếc cho thịnh thế mà nàng một tay tạo dựng, hạm đội Đại Tề quét ngang năm đại dương, bốn phương thần phục, muôn nước chầu về.

"

Hồi đó huy hoàng bao nhiêu thì bây giờ ảm đạm bấy nhiêu.


Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt đối phương.

Tiếc nuối vì không được sinh sớm hơn mấy trăm năm, không được gặp thời đại của Mộc Vãn Thanh.


Nếu có thể sống tốt, ai muốn làm phản tặc chứ? Đúng không?

Hứa Ngọc Hạo khẽ ho một tiếng, chuyển sang một chủ đề khác: "Nếu ta nói, ngựa trên đời này, còn phải xem ngựa Hãn Huyết! "

Hắn đắc ý ra mặt, thổi phồng ngựa Hãn Huyết lợi hại đến mức nào, để chọc tức bạn tốt.



Nhà hắn có một trường đua ngựa khổng lồ, ngựa Hãn Huyết quý hiếm lại trân quý là đặc sản của nhà hắn, là đồ cống phẩm, không bán đâu nhé.


Trán Quý Vân Khanh nổi gân xanh, cố gắng nhẫn nhịn: "Uống trà.

"

Hứa Ngọc Hạo thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng nhưng không được của bạn tốt, còn muốn khoe khoang thêm vài câu, bỗng nhiên mũi ngửi ngửi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thơm quá, nhà bếp đang làm món gì ăn vậy? Thơm quá đi.

"

Mùi thơm kỳ lạ này xộc vào mũi, càng lúc càng nồng, làm cho bụng đói cồn cào, kêu ùng ục.


"Hôm nay cứ ở đây ăn cơm luôn.

"

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói ngọt ngào: "Ca ca, ca ca, muội mang đồ ăn ngon đến cho ca này.

"


Hứa Ngọc Hạo ngẩn ra: "Đây là ai vậy? Huynh có muội muội từ bao giờ?"

Hai người là thế giao, đối với tình hình của nhau đều nắm rõ như lòng bàn tay.


Quý Vân Khanh nhướng mày: "Cho nàng vào.

"

Cửa mở, một thân ảnh mảnh mai bưng khay đi vào: "Ca ca, muội làm món trứng tan nát cõi lòng, ca ca nếm thử xem.

"

Theo nàng bước vào, mùi thơm này càng nồng đậm hơn, xộc thẳng vào mũi mọi người.


Một thiếu nữ thanh tú thuần khiết đột nhiên xuất hiện trước mắt, Hứa Ngọc Hạo không nhịn được mà nhìn thêm hai lần nhưng nhìn nồi đất trong tay nàng càng hấp dẫn hơn: "Trứng tan nát cõi lòng?"

Nam Kiều có chút ngoài ý muốn, không ngờ còn có một người ngoài.


Nàng nở một nụ cười đắc ý, nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch: "Ăn xong rồi cả đời không quên, chỉ cần nghĩ đến không được ăn nữa là không nhịn được mà tan nát cõi lòng, rơi lệ thảm thiết.

"

Đây là tuyệt chiêu bí mật của nàng, một khi tung ra, không ai có thể thoát được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận