Quân Hôn Thiên Ý Khắc Tình Vào Tim


Trong lúc Uông Mạc đang đi lấy thức uống thì Doãn Hân Nghiên cũng tranh thủ lượn lờ vài vòng ở hồ bơi, cũng đã lâu rồi cô không có cảm giác tự do như vậy.

Trong lúc cô đang bơi thì đã nhìn thấy Uông Mạc từ bên trong bước ra, anh chỉ mới bước đến gần hồ bơi là cô đã bơi đến, dáng vẻ ở trong nước của Doãn Hân Nghiên thật sự rất mê người, gương mặt xinh đẹp lại cộng thêm sắc vóc chuẩn chỉnh thì đố ai mà nhịn được.

Anh vừa mới ngồi xuống thì cô đã ngước mắt lên nhìn anh, vừa hay cả hai gương mặt đều đang gần ngay trước mắt, Uông Mạc lập tức đặt ly nước xuống rồi giữ lấy gương mặt của cô mà hôn xuống.

Hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng không vừa gì, cô choàng tay ôm lấy cổ của anh, trực tiếp kéo anh xuống nước.

Bàn tay to lớn giữ ở eo cô, một tay thì nâng gương mặt của cô lên để hôn, hai người cứ như thế mà dính lấy nhau ở dưới nước, thậm chí là còn nhiệt huyết hơn cả khi ở trên bờ nữa kìa.

Đến một lúc Uông Mạc đã nhấc bổng cô lên vai rồi trực tiếp đi lên bờ, anh cũng nhanh chóng tìm khăn lông rồi trải xuống dưới sàn, nhẹ nhàng đặt vợ lên khăn lông rồi mới hôn tiếp, nhưng Doãn Hân Nghiên lúc này liền dùng một ngón tay đặt lên ngực anh rồi đẩy anh ra, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay chúng ta đi hẹn hò mà, sao anh lại gấp như vậy?
- Nghiên Nghiên, đều là do em câu dẫn anh.


Doãn Hân Nghiên chỉ bĩu môi, ngón tay di chuyển từ ngực lên cổ, sau đó là đi đến cằm, cuối cùng là chạm đến môi anh, cô khẽ cười, nói:
- Nhưng anh phải nhịn chứ? Anh là quân nhân mà?
Nếu là Uông Mạc “ngây thơ” trước kia thì chắc anh sẽ đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng sau vài ngày ở với vợ thì anh cảm thấy bản thân đã sớm không còn trong sáng nữa rồi, nắm lấy tay cô, hôn lên ngón tay tinh tế của cô, còn cười vô cùng gian xảo, nói:
- Có vợ ở bên cạnh mà còn cần nhịn sao? Nghiên Nghiên, em làm khó anh quá.

Doãn Hân Nghiên liền phì cười, sau đó cô còn choàng tay ôm lấy cổ của anh, lại thì thầm vào tai anh.

- Vậy… Anh tính làm ở đây sao?
- Chỗ này không có người, em cũng không cần ngại, chỉ cần em rên nhỏ một chút là được rồi.

Quả nhiên Uông Mạc bị dạy hư rồi!
Trước kia anh chồng của cô sẽ không có lưu manh vô sỉ như vậy!
Ai? Ai? Ai? Là ai đã dạy hư cún nhỏ nhà cô vậy hả?
- Uông Mạc, anh bị dạy hư rồi!
- Ừ, anh bị em dạy hư.

Có trách thì trách em quá mê người, vợ à!
Doãn Hân Nghiên á khẩu, nói cũng đúng… Rõ ràng vào đêm tân hôn là cô đã vô tình “cưỡng ép” anh, sau đó cũng là cô cho phép anh “xơi tái” mình mà, bây giờ có kêu trời trách đất thì cũng chẳng làm gì được.

Lúc này, ngọn đuốc nóng bỏng đã chuẩn bị được châm ngòi, Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc cũng đã hôn nhau say đắm, nhưng khi hai người sắp đi đến bước tiếp theo thì cô lại nghe thấy tiếng điện thoại.

Ngay lúc này Uông Mạc liền giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, nói:
- Mặc kệ đi.

- Không được, lỡ như có chuyện gấp thì sao? Ngoan, để em nghe điện thoại đã.


Cuối cùng thì Uông Mạc cũng bị dỗ đến ngoan ngoãn, ở bên này thì Doãn Hân Nghiên đang chuẩn bị nghe điện thoại thì Uông Mạc cũng ôm cô từ phía sau, ra sức hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể của cô.

Nhìn vào tên hiển thị là mẹ chồng thì cô liền muốn đẩy anh ra, nhưng Uông Mạc cứ như keo con voi vậy, hoàn toàn dính chặt lấy cô không cho cô có cơ hội thoát thân.

Bất lực nên Doãn Hân Nghiên cũng mặc kệ mà bắt máy.

- Con nghe đây mẹ.

- [Nghiên Nghiên à, mẹ biết bây giờ con và Uông Mạc đang đi hẹn hò, nhưng con có thể về nhà ngay được không? Có người tự xưng là mẹ của con đến tìm con… Bà ta…]
- Bà ta tên Tào Quỳnh Doanh đúng không ạ?
- [Ừ, bà ta nói là biết tin con đã kết hôn nên muốn chúc mừng.

Mẹ đã nói rằng con không có nhà, nhưng bà ta nói sẽ đợi con… Nhưng nếu con không thích thì mẹ sẽ đuổi bà ta đi.

]
- Cứ để bà ta chờ đi mẹ, khi nào tụi con hẹn hò xong thì con sẽ về.

- [Vậy được, vậy hai đứa hẹn hò vui nhé]
Đến đây Doãn Hân Nghiên cũng tắt máy nhưng cô lại thấy Uông Mạc đang chuẩn bị khăn lông để bao cô lại, anh còn nhỏ giọng nói:

- Chúng ta về nhé?
Doãn Hân Nghiên nhìn anh rồi phì cười, chắc anh chồng này của cô lại nghĩ rằng cô sẽ đau lòng vì người đàn bà kia đây mà.

Nhưng như cô đã nói, cô hiện tại… Không cần bà ta nữa rồi!
Choàng tay ôm lấy cổ của anh, kiểng chân hôn một cái lên môi anh, Doãn Hân Nghiên lại nói:
- Vậy anh không làm nữa sao?
- Nhưng…
- Mặc kệ bà ta đi, cứ để bà ta chờ như vậy.

Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại chủ động hôn lên môi anh thêm một cái, lại cười nói:
- Vậy… Uông Đô Đốc có muốn làm chút gì đó hay không?
- Làm!
#Yu~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận