Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

Con người chính là loài vật dễ bị lây nhiễm cảm xúc, cảm giác sợ hãi đương nhiên cũng tương tự.
Khi một người sợ hãi mà lớn tiếng hô lùi về phía sau thì người khác tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng không tự giác mà làm theo, run rẩy không dám bước về phía trước, đây chính là hiệu ứng đám đông.
Mà trong loại hoàn cảnh này chính là cần một người tỉnh tảo đứng ra.
Thẩm Thanh Khê không cảm thấy chính mình là người dũng cảm như thế, ngược lại, cô đến cả phim ma cũng chả dám xem. Nhưng ngay lúc đó, trong đầu cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó chính là phải cứu được Dục Dục.
Cô không phải là không sợ mà so với sự sợ hãi kia, cô càng sợ mất đi Dục Dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đứa trẻ đáng yêu như thế, mái tóc xoăn xoăn, gương mặt mềm mại, tính cách như một tiểu thiên sứ, bất luận khi nào đều ngoan ngoãn, ở nơi công cộng không bao giờ ồn ào, ở nhà trẻ sẽ ngoan ngoãn nghe giảng.
Cậu bé sẽ ngọt ngào mà gọi “dì nhỏ”, sẽ nịnh nọt mà khen “dì thật xinh đẹp”, cũng sẽ nhỏ giọng giận dỗi “dì không cần Dục Dục nữa sao?”
Một đứa trẻ đáng yêu đến như thế, không có bố, cũng không có mẹ, chỉ còn lại vài người thân trên thế giới này, nếu lúc nguy hiểm mà cô lại lùi bước thì cô còn là con người hay sao?
Thẩm Thanh Khê không cho phép bản thân mình làm như thế nên cô liền đứng ra.
Nhưng tại thời điểm Hi Kính xuất hiện, cô thừa nhận, chính mình đã thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như đưa than ấm trong ngày đông giá buốt, thân thể của cô cuối cùng cũng khôi phục lại độ ấm, máu cũng chảy lại bình thường.
Trong tiềm thức, cô lại tin tưởng người đàn ông này đến như thế, hơn nữa còn chắc chắn rằng, chỉ cần anh tới, sẽ không có chuyện gì không thể giải quyết.
Hi Kính cũng không làm cho cô thất vọng, chỉ dùng thời gian vài phút liền khiến cho người đàn ông cầm dao kia bị kiềm chế, mà sau khi anh ngẩng đầu mắng lên, một loạt phụ huynh xung quanh cuối cùng cũng nhanh chóng mà đi tới.
Nhiều người thì mọi việc cũng trở nên dễ dàng, có người tự giác nhặt con dao lên bỏ sang một bên để làm vật chứng, có người gọi điện cho 110 và 120, có người lại lấy dây thừng để trói người lại, có người lấy băng vài ra giúp người bị thương cầm máu.
Mọi việc đều trở nên gọn gàng, dễ dàng.
Tuy vẫn không ngăn được cơ thể run rẩy nhưng Thẩm Thanh Khê cũng nhanh chóng khôi phục, ít nhất cảm giác cả người như đang ở trong hầm băng đã không còn.
Keng một cái, cô bỏ chiếc gậy sắt xuống, Thẩm Thanh Khê nhanh chóng chạy vào bên trong trường học, trong lòng cô vẫn lo lắng cho Dục Dục, thằng bé vừa chạy vào trường cùng giáo viên, cũng không biết trong lúc chạy có vội vàng mà ngã không, ngộ nhỡ bị thương thì không ổn.
Sau khi đẩy cửa lớp học ra, tình huống bên trong có thể dùng từ lộn xộn để hình dung, trên mặt đất rải rác những đứa trẻ đang ngồi, hốt hoảng, sợ hãi, há to miệng mà gào khóc, chiếc mũ vàng rơi lả tả đầy đất cũng không ai đi nhặt.
Hai giáo viên đang khom lưng dỗ dành đứa trẻ, có mấy phụ huynh đi tới nôn nóng mà gọi con nhà mình.
Thẩm Thanh Khê hít vào một hơi, nhìn bốn phía, nhưng lại không thấy Dục Dục, thằng bé hôm nay mặc chiếc yếm cao bồi cô may, đáng lẽ ra rất dễ phân biệt.
Sau khi hô lên vài tiếng, vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Thẩm Thanh Khê liền đi tới trước mặt giáo viên: “Xin hỏi, cô có thấy Dục Dục nhà tôi hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô giáo kia mặt trắng bệch đang dỗ dành đứa trẻ bị dọa sợ, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt: “Dục Dục? Vừa nãy tôi đem theo đám trẻ chạy vào chắc là không thiếu người mà!”
Nói thế, cũng đứng dậy tìm kiếm, chốc lát trở nên luống cuống: “Không thấy, có khi nào đứa trẻ không đuổi kịp bị lạc hay không?”
“Đi lạc?” Thẩm Thanh Khê cũng không kịp nói lời trách móc, xoay người chạy ra ngoài.
Tuy rằng không thấy người đàn ông cầm dao kia đả thương đám trẻ nhưng ngộ nhờ Dục Dục bị dọa chạy về phía đám phụ huynh sau đó chạy ra đường thì sao bây giờ? Như thế thì va chạm đâu cũng đều nguy hiểm.
Trái tim vừa mới được đặt về vị trí giờ tiếp tục bị nhấc lên, phía sau trường có một sân vận động nhỏ, có cầu trượt với xích đu để cho trẻ em chơi đùa, Thẩm Thanh Khê liền ôm hy vọng mà chạy tới, một bên kêu lớn Dục Dục, một bên chạy.
“Dục Dục, Dục Dục, con ở đâu, là dì nhỏ, con mau ra đây!” giọng nói Thẩm Thanh Khê kìm nén sự run rẩy mà hô lên.
Hi Kính ở bên ngoài nghe thấy âm thanh đi ra khỏi đám người chạy tới: ‘Làm sao thế? Không thấy thằng bé à?”
“Tôi đi ra ngoài tìm, Dục Dục chắc là đã chạy ra ngoài đường rồi.” Thẩm Thanh Khê xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Cánh tay bỗng bị túm chặt lấy: “Trước tiên em bình tĩnh lại một chút, trường này cũng không có cửa sau, cửa trước vừa rỗi chúng ta luôn ở đó, nếu có đứa trẻ nào đi ra chẳng nhẽ lại không biết hay sao?”
“Nếu Dục Dục còn ở trong đây, sao tôi đã gọi thằng bé lâu như thế mà vẫn không thấy đáp lại?” Thẩm Thanh Khê có chút bực bội.
Hi Kính nhíu mày: “Hay là thằng bé đang ở chỗ không nghe thấy được âm thanh bên ngoài, hoặc là nó ngủ mất?”

Hai người quay đầu nhìn về phía cô giáo.
Cô giáo kia vẫn là một cô gái nhỏ vừa làm việc không lâu, âm thanh mang theo sự nức nở: “Tôi, tôi không biết, trường này cũng không có lớn, nếu nói to thì chỗ nào cũng có thể nghe được.”
“Em xem chỗ đó!” Hi Kính bỗng nhiên chỉ về một hướng hô lên.
Thẩm Thanh Khê quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy dưới gầm cầu trượt lộ ra một tấm vải màu xanh, cô liền vội vàng chạy qua.
Cái chỗ này thật sự quá bé, cũng không ai có thể nghĩ tới bên trong có thể trốn, nhưng sự thật thì ngược lại.
Cố gắng cúi đầu xuống, Thẩm Thanh Khê từ khe hở trườn vào liền thấy một đứa bé trai nhỏ nhắn đang cuộn tròn người ngồi ở đó, bàn tay nhỏ đang cố gắng che lấy lỗ tai, cả người là bộ dạng sợ hãi.
“Dục Dục!” Thẩm Thanh Khê kêu lên, lòng cũng đau đến hỏng rồi.
Hi Kính lúc này đã cúi người duỗi tay vào sờ lên mái tóc xoăn mềm mại của thằng bé nhẹ nhàng ôm thằng bé ra, để thằng bé nằm trong khuỷu tay của anh.
“Dì nhỏ, chú….” Đứa trẻ đến tận khi bị người khác đụng vào mới sợ hãi mà quay đầu, bỏ tay đang che lỗ tay xuống, bĩu môi khóc lớn, bàn tay nhỏ vươn về phía cô, bộ dạng ủy khuất.
“Dục Dục, đừng khóc, dì cũng chú đều ở đây.” Thẩm Thanh Khê đi về phía trước, ôm lấy đứa trẻ trong ngực của người đàn ông, dường như cũng bị lây nhiễm cảm xúc mà hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Bả vai gầy nhỏ run rẩy k ngừng, lau đi nước mắt trên gương mặt của đứa trẻ, cô không nhịn được nức nở mà nói: “Con sao lại dọa dì như thế? Ngoan ngoãn đi theo các bạn không được sao? Vì sao lại tụt về phía sau, sao dì gọi mà con lại không đáp!”
Còn chưa dứt lời, cũng không còn tâm tư oán hận cái gì, trán chống lên cái trán của thằng bé, ngăn không được nước mắt bắt đầu rơi.
“Dì đừng học, Dục Dục sai rồi!” đứa trẻ như một con mèo nhỏ, một bên nức nở xin lỗi, một bên lại ôm lấy cổ Thẩm Thanh Khê, thế nào cũng không muốn buông ra.
Một lớn một nhỏ ôm lấy nhau mà khóc.
Cúi đầu nhìn tình huống trước mắt, Hi Kính thở dài, biểu cảm lạnh nhạt thường ngày như biến mất, một tay ôm lấy Dục Dục, lại một tay kéo vai cô ôm vào trong ngực.
Cúi đầu, Hi Kính đem cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hai người, nhẹ nhàng cọ cọ, âm thanh trầm thấp mà dịu dàng: “Được rồi, bây giờ đã không còn nguy hiểm, chúng ta về nhà được không?”
Cứ thế, một lát sau Thẩm Thanh Khê mới khôi phục được cảm xúc, lấy tay lau đi nước mắt, nhận ra bản thân đang trong lồng ngực của Hi Kính, cô  liền muốn lùi lại.
Dục Dục vẫn nức nở như cũ, ngay lập tức không vui, bàn tay nhỏ cố sức ôm chặt lấ cô không buông.
“Để tôi đi.”  m anh kìm nén vang lên, cô nhẹ nhàng nhận lấy đứa trẻ, dịu dàng dỗ dành.
Dục Dục cũng đã 5 tuổi, vẫn khá nặng, đè đến cánh ta có chút không chịu nổi nhưng cô vẫn không muốn buông tay, cứ thế ôm lấy thằng bé ra ngoài.
Hi Kính cau mày đi theo phía sau: “Dục Dục, con xuống đi, đừng khiến cho dì con mệt.”
 m thanh anh hơi nghiêm khắc, lcus này thằng bé mới chịu buông tay ngoan ngoãn tự mình đi, đằng sau còn đeo cặp sách nhỏ, cho dù phải hoảng loạn mà chạy trốn nhưng chiếc mũ vàng vẫn được nắm chặt trong tay.
Thẩm Thanh Khê nhìn thoáng qua, mũi có chút chua xót, đứa trẻ này thực sự quá ngoan, ngoan đến mức khiến cho người ta đau lòng.
Xe cứu thương đã tới đưa người bị thương tới bệnh viện, cảnh sát cũng nhanh chóng tới sau đó mang theo người đàn ông cầm dao kia làm cho hiện trường nhốn nháo ổn định trở lại.
Vì phải đi cho lời khai nên Hi Kính dừng chân: “Tôi đã gọi Phó Trí Tri tới, em cùng Dục Dục ngồi xe cậu ta về trước, tôi còn phải ở lại đây thêm một lúc, ở lại hiện tường không tốt.”
 Thẩm Thanh Khê nghe xong, dẫn Dục Dục ra ngoài cửa liền nhìn thấy chiếc xe con màu trắng đang dừng cách đó không xa, Phó Trí Tri đang thò đầu từ trong cửa sổ xe không ngừng vẫy tay.
“Tôi đi về đây, hôm nay cảm ơn anh.” Cô liền quay đầu rời đi.
“Đi đi.” Người đàn ông gật đầu, bàn tay to vỗ nhẹ lên vai cô: “Xử lý xong mọi việc ở đây tôi sẽ qua đó.”
*
Mãi cho đến khi lên xe, nội tâm Thẩm Thanh Khê vẫn không thể bình tĩnh lại, nhìn đường phố náo nhiệt ở bên ngoài một lần nữa  lại không nhịn được nghĩ tới hoàn cảnh nguy hiểm vừa rồi như một giấc mơ vậy.
Nhưng thân thể nho nhỏ trong ngực lại nhắc nhở cô rằng đó là thật, Dục Dục hoàn hảo mà không có vấn đề gì.
NHìn về phía Phó Trí Tri nói cảm ơn, cô lại cúi đầu sờ đầu đứa trẻ như để xác nhận, sau đó thơm lên gương mặt đó một cái.

Thằng bé rất thích hành động thân mật vừa rồi, đôi mắt nheo nheo vui vẻ giống như một bông hoa hướng dương vậy.
“Hôm nay thật sự là hữu kinh vô hiểm, có điều cô Thẩm cứ yên tâm, có A Kính ở đó mọi người sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Một bên đánh tay lái, một bên tắc lười mà nói: “Có điều cô cũng thật là gan dạ, thế mà dám một mình đứng ra như thế.”
“Không có, cuối cùng vẫn là Hi Kính khống chế được hắn ta.” Thẩm Thanh Khê có chút ngượng ngùng.
“Ài, tôi biết, có điều như thế thì cô cũng quá giỏi rồi.”
Phó Trí Tri mở miệng khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu lặng lẽ đánh giá vài lần, cô gái ngồi sau gương mặt dịu dàng lịch sự chính là hình tượng cô gái nhỏ ôn nhu.
Cô gái này cũng thật không hề đơn giản, cứ tưởng chỉ là một cô gái nhu nhược.
Có điều, có thể khiến cho Hi Kính coi trọng thật đúng không thể nào là người thường, Phó Trì Tri cũng không quá kinh ngạc nữa.
Lại nghĩ tới điệu bộ Hi Kính lúc gọi điện cho anh ta, cách di động mà anh ta còn có thể nghe thấy sự tức giận, lạnh lẽo mang theo khí lạnh của người nào đó: “Có người tới nhà trẻ hành hung, Thanh Khê đứng ra cản, suýt chút nữa bị thương, cậu tra xem chuyện này là như thế nào, còn nữa, cậu tới đây giúp tôi đưa cô ấy với thằng bé về.”
 Cứ giống như nhận được thánh chỉ, anh ta liền vội vã mà lái xe tới, áo ngủ cũng chưa kịp đổi chỉ mặc một chiếc áo khoác.
“Luật sư Phó, người đàn ông chém người vừa nãy là có chuyện gì thế?” Thẩm Thanh Khê ngồi phía sau bỗng dưng che kín lỗ tai Dục Dục nhẹ nhàng hỏi.
“Chuyện này à.” Phó Trí Tri nghĩ một chút mới nói: ‘Tôi nhận được tin tức là người đàn ông này ở một tiểu khu cách đó không ca, vừa cùng với vợ cãi nhau vì cảm thấy con trai không giống với anh ta nên chém vợ cùng con trai sau đó lại tới đây tiếp tục phát tiết.”
“Thế còn vợ với con hắn ta thì sao?” Thẩm Thanh Khê cắn môi hỏi.
“À, đều đã được đưa tới bệnh viện, không có gì đáng ngại.” Phó Trí Tri đáp.
Thẩm Thanh Khê liền dựa lưng vào ghế, im lặng, trong lòng lại bị tức giận bao phủ, đây là dạng người gì thế không biết?! Bởi vì mâu thuẫn nhỏ trong gia đình liền muốn trả thù xã hội, làm cho những người vô tội cũng bị liên lụy, quỷ thực là chém ngàn dao cũng không hết giận!
Tuy rằng là một người dịu dàng điềm đạm nhưng cô vẫn k nhịn đc mà nghĩ như vậy.
Dục Dục trong lòng nhích qua nhích lại, một lát liền tò mò hỏi: “Dì nhỏ, dì che tai con làm gì thế?”
“Không có gì.” Thẩm Thanh Khê lcus này mới buông lỏng tay, sửa sang lại đầu tóc của thằng bé: ‘Dì thấy tai của Dục Dục quá lạnh nên che lại một chút.”
Đứa trẻ xì một tiếng, bị lừa nhiều nên đã sớm không tin tưởng, mắt to chớp chớp: ‘Dì nói bậy, nhất định là nói những chuyện xấu hổ nên không muốn Dục Dục nghe thấy!”
 Thẩm Thanh Khê có chút bất đắc dĩ, đứa trẻ này sao lại tinh quái như thế cơ chứ.
Trên ghế lái, Phó Trí Tri nghe xong đèn tín hiệu trước mắt bỗng chuyển đỏ, anh ta vội vàng nhấn chân phanh, quay đầu lại: ‘Dục Dục à, con đừng có nói như thế, chú Phó cùng dì con cực kỳ trong sạch nhé, con không thể cáo trạng với chú con như thế đâu đấy!”
“Luật sư Phó.”  Thẩm Thanh Khê vô cùng bất đắc dĩ: “Thằng bé cũng không biết chuyện xấu hổ là chuyện gì, thuận miệng nói bậy thôi, anh không cần khẩn trương như thế.”
Phó Trí Tri nhìn khuôn mặt ở phía sau, lắc đầu một bộ dạng không nói lên lời: “Vẫn nên giải thích rõ ràng thì hơn, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”
*
Mãi đến khi tới nhà Thẩm Thanh Khê vẫn không hiểu Phó Trí Tri rốt cục vì sao lại khẩn trương như thế.
Nhưng người ta đã vất vả đưa cô và Dục Dục về nhà nên cô nghĩ cũng nên cảm ơn một chút liền muốn mời anh ta lên nhà uống một ly trà gì đó.
Không thể lường được đôi tay Phó Trí Tri xua như cánh quát: “Được rồi được rồi, cô Thẩm, ý tốt của cô tôi nhận có điều trà thì thôi cứ để tôi về nhà rồi uống.”
Nói xong liền nhanh như chớp mà lái xe đi.
Thẩm Thanh Khê hoang mang lắc đầu, dẫn Dục Dục lên lầu.
Trong lòng cô vẫn sợ đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng gì đó mà nảy sinh tâm lý sợ hãi.

Sau khi vào nhà, cô đưa Dục Dục đi rửa mặt, sau đó liền nhỏ giọng hỏi: “Dục Dục, vừa nãy con ở nhà trẻ có nhìn thấy cái gì hay không, sao con lại trốn ở dưới cái cầu trượt đó?”
“Cô giáo lúc chạy có nói là có nguy hiểm.” đứa bé ngẩng đầu ngây thơ mà nhìn cô: “Nhưng Dục Dục liền té một cái, sau đó cửa lớp đa xbij đóng lại.”
“Ngã sao? Con ngã ở đâu?’ Thẩm Thanh Khê lại đau lòng, vội vàng ôm thằng bé đặt lên sô pha, vừa vén ống quần lên liền thấy một vết bầm tím nhưng cũng may không quá nghiêm trọng.
Cúi đầu thổi thổi cho cậu bé, lấy thuốc bôi lên, Thẩm Thanh Khê an ủi cậu bé một lát, sau đó cô mới đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Mẹ Thẩm vội vàng điện thoại tới, âm thanh nôn nóng: “Thanh Khê, nghe nói trường mầm non của Dục Dục xảy ra chuyện hả! Con với Dục Dục có xảy ra chuyện gì không? Sao lại không nói cho mẹ một tiếng!”
Thẩm Thanh Khê vừa nghe liền biết tin tức hẳn đã truyền đi rộng rãi, cô cũng thừa nhận: “Là chuyện nhỏ thôi, mẹ, con với Dục Dục đều ổn cả, con đang định gọi chút nữa gọi cho mẹ, mẹ không phải đang nhảy ở ngoài quảng trường sao?”
“Mẹ còn chưa đi, không phải người ta bảo nhà trẻ xảy ra chuyện sao, có người còn bị chém, hỏi ra mới biết là trường của Dục Dục.”
Mẹ Thẩm bấy giờ mới thở ra, nói: “Vậy con chờ một chút mẹ tới ngay đây!”
“Mẹ!” Thẩm Thanh Khê  nhìn ngoài trời đã tối đen liền vội vàng khuyên nhủ: “Trường học chắc phải giải quyết chuyện này trong mấy ngày, ngày mai Dục Dục không đi học con đưa thằng bé qua đó, mẹ không cần qua đây đâu. Mẹ ở nhà xem TV với ba đi.”
Mẹ Thẩm lúc này mới từ bỏ, lại nói: “Con gọi video cho mẹ nhìn mặt Dục Dục một cái mẹ mới yên tâm được.”
Thẩm Thanh Khê cười khổ: “Được được, mẹ từ từ.”
Xoay người ôm Dục Dục vào trong ngực xong, Thẩm Thanh Khê liền mở wechat gọi video cho mẹ mình.
Điện thoại vừa vang lên, mẹ Thẩm liền nhận, mẹ thẩm và ba thẩm dán sát vào nhau tranh vị trí trung tâm: “Bảo bối, con làm cho ông bà ngoại lo lắng quá!”
Mẹ Thẩm liền mở miệng, âm thanh có chút nức nở: “Con nói xem đứa nhỏ này sao số lại khổ như thế? Không cha không mẹ thì không nói làm gì, lại còn gặp phải những chuyện nguy hiểm như thế!”
Bệnh chung của người lớn chính là thích nói dong dài, xả hết cả chuyện đời chuyện người ra, Thẩm Thanh Khê liền đúng lúc mà ngăn lại mời không làm cho mẹ Thẩm nhắc tới Thẩm Thanh Hòa.
Tuy vậy nhưng vẫn bị mẹ Thẩm nức nở làm lây nhiễm cảm xúc, một tay cầm đi động, một tay cô cũng không nhịn được mà xoa mắt.
Cứ thế gọi video một lát, mẹ Thẩm mới hoàn toàn yên tâm, Thẩm Thanh Khê sợ bà khóc lâu ảnh hưởng đến sức khỏe liền kết thúc cuộc gọi.
Sau khi vào bếp, cô cũng không có tâm trạng đi nấu nướng liền tắt bếp ngây ngốc mà ngồi xuống sô pha, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh được.
Nói thật, lớn đến bây giờ Thẩm Thanh Khê cũng chưa từng gặp qua cái chuyện chém người thế này, vừa nhớ lại cảnh tượng người kia chém người đối diện làm máu chảy đầm đìa cùng gương mặt chết lặng của người đàn ông cầm dao thì cô lại không kiềm chế được mà hơi run rẩy.
Cái loại chuyện này, đừng nói là trẻ con, đến người lớn cũng có thể tạo nên bóng ma tâm lý, dù trong nhà mở đèn sáng nhưng cô lại cảm thấy thật tối tăm, ngoài cửa chỉ cần có chút động tĩnh cũng khiến cô giật mình mà tim đập nhanh.
Buổi tối hôm nay có lẽ cô cũng không ngủ được.
Trong lòng Thẩm Thanh Khê nghĩ thế, lại bắt đầu tính toán, hay là bây giờ gọi xe về nhà, dù sao nơi đó nhiều người cũng đỡ sợ hãi hơn một chút.
Cửa phòng bỗng bị gõ vang, tiết tấu cực kỳ đều đặn.
Thẩm Thanh Khê vẫn ngồi đó, nghi thần nghi quỷ, không dám đứng dậy mở cửa, tận đến khi giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên: “Thanh Khê, mở cửa, tôi là Hi Kính.”
Cô mới nhẹ nhàng thở ra, vôi vàng cầm khóa mở cửa, người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài khiến người ta cảm thấy an toàn.
Trên tay Hi Kính còn cầm hai cặp lồng, sau khi bước vào liền đặt lên bàn: “Tôi đến quán ăn gia đình lần trước mua, lại đây ăn đi.”
Nói xong anh liền cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, trên người mặc bộ quần áo như ban đầu, chắc là anh cho lời khai xong trực tiếp tới đây cũng chưa kịp về nhà.
Thẩm Thanh Khê dựa vào cửa nhìn anh thuần thục bé Dục Dục vào nhà vệ sinh rửa tay, trong lòng không hiểu sao mà dâng lên một cỗ ấm áp, giống như sau khi nhà này có anh, cảm giác âm u lạnh lẽo liền biến mất.
Nhẹ nhàng lắc đầu, cô định đi vào bếp lấy chén đũa đựng đồ ăn.
Vừa hay Hi Kính cũng ôm Dục Dục bước ra, sau khi bế thằng bé đặt lên ghế ăn xong liền quay người nhìn về phía cô, ánh mắt nhạy bén: “Mắt em làm sao thế?”
“Hả?” Thẩm Thanh Khê khẽ sửng sốt một chút, nhớ ra vừa nãy lúc gọi điện với mẹ Thẩm đã nức nở một lúc.
Là một người lớn rồi mà còn khóc tới khóc lui làm cô rất ngại ngùng, cô định lắc đầu trả lời qua loa: “Không có gì, chắc do dụi mắt nên mới thế.”
Người đàn ông bước nhanh tới, trực tiếp đứng trước cửa ra vào bếp, chặn lại hành động của cô.
Cau mày cúi đầu tới, một ngón tay anh đặt lên cằm cô, cưỡng ép nâng lên, rũ mắt cẩn thận quan sát một lát: “Đây rõ ràng là đã khóc, rốt cuộc em làm sao thế? Có phải có chuyện gì không?’
Nói xong định ra ngoài phòng khách dò hỏi Dục Dục.
Thẩm Thanh Khê bất đắc dĩ đành duỗi tay túm chặt lấy ống tay áo của anh, âm thanh thấp xuống: “Không có chuyện gì, chỉ là vừa nãy tôi nói chuyện với mẹ xong lại cùng với bà khóc một hồi.”
“Thật sao?” Hi Kính dừng bước, nhìn mắt mắt cô một lát, lcus này mới tạm tin tưởng.

Nhân cơ hội này, Thẩm Thanh Khê liền vội vào bếp lấy chén đũa ra, lại bận bịu đi vào pha trà.
Hi Kính lúc này đã sắp xếp ổn thỏa cho đứa trẻ, lại lấy cho cậu bé một chén nhỏ cơn chiên để tự cậu múc ăn.
Ngẩng đầu nhìn cô một cái, anh lên tiếng: “Không vội, lại đây ăn cơm đã.”
“Ừm.” Thẩm Thanh Khê đáp lại một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.
Trước mặt cô đã đặt một chén cơm, người đàn ông đứng dậy, rất tỉ mỉ mà múc cho cô thêm một chén canh đặt trước mặt cô: “Đều là mấy món đơn giản, hôm nay em bị dọa sợ, ăn nhiều một chút bổ sung năng lượng. không thì cơ thể sẽ không chịu nổi mất.”
Cũng không biết nói gì mới tốt nên cô cúi đầu xuống yên tĩnh mà ăn cơm, canh là món canh bắp hầm sườn non, hương vị rất thanh đạm, mang theo vị ngọt thanh mát.
Buổi chiều cô vừa quyết đoán mà đẩy người đàn ông này ra, giờ hai người lại ngồi cùng nhau trên một bàn nhỏ hòa thuận mà ăn cơm.
Cô hẳn là vẫn không có cách nào có thể hoàn toàn rạch ròi với anh sao? Giống như là trời cao cố trêu ghẹo người vậy, bọn họ có trăm mối quan hệ, không thể nào cắt đứt được.
*
Dục Dục sau khi ăn cơm xong liền trượt khỏi ghế chạy ra nhanh ra chỗ đồ chơi.
Thẩm Thanh Khê vẫn có chút đau lòng, xoa xoa dầu cho cậu bé rồi để cậu lên giường đi ngủ. Tuy rằng hôm nay lăn lộn quần áo cũng không còn sạch sẽ nhưng cũng đành để ngày mai tắm rửa.
Đồng hồ đã chỉ 9h tối, sau khi cô đi ra từ phòng ngủ, Hi Kính đã ngồi trên sô pha xem tin tức, âm lượng cũng được chỉnh đến mức thấp nhất.
“Thế nào, đã đưa tin chưa?” cô liền đi qua hỏi.
“Chỉ nói quá một chút, chắc tin tức đầy đủ ngày mai mới đưa.” Hi Kính nói, ấn vào điều khiến, tắt TV đi.
“Rửa mặt đi rồi nghỉ sớm.” anh đứng lên, nói với cô.
Thẩm Thanh Khê gật đầu: “Ừm, vậy anh cũng về nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong, cô có chút mất mát, lại nghĩ định sẽ bật đèn ngủ bỗng nghe người đàn ông nói: “Đên nay tôi không về, tôi sẽ ở đây với hai người.”
“Hả?” cô có chút sửng sốt.
Hi Kính nhàn nhạt chỉ sô pha: “Em không cần phải sợ, tôi ngủ trên sô pha, sáng mai liền đi.”
“Tôi không sợ…..” Thẩm Thanh Khê có chút ngượng ngùng, trải qua nhiều chuyện như thế, cô đương nhiên cũng hiểu Hi Kính không phải người như vậy: “Sô pha này quá nhỏ, không quá thoải mái đâu.”
“Không thì sao?” anh liền rũ mắt nhìn cô, hỏi lại: “Em với Dục Dục đều chịu kinh hãi, sao tôi có thể để hai người đơn độc ở đây được? Tôi không yên tâm.”
Anh là người đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi, Thẩm Thanh Khê cũng không cso cách nào thuyết phục, đành phải nói: “Vậy anh xoay cả hai ghế nhỏ vào đi, như thế sẽ nhiều chỗ hơn một chút. Để tôi đi lấy bàn chải đánh răng với khăn bông cho anh.”
Nói xong, cô đi vào WC, lấy đồ trong tù tường ra, đưa cho anh, điện thoại cùng lúc mà vang lên, cô bước ra ngoài tiếp.
Kha Tùng hiển nhiên cũng đã biết chuyện, vừa nhận máy, anh ấy liền hỏi: “Em với Dục Dục không sao chứ? Anh nghe nói trước cửa trường mầm non có người cầm dao chém người.”
“Bọn em đều ổn, Dục Dục đã ngủ rồi.” Thẩm Thanh Khê trả lời.
Kha Tùng lại nói: “Anh đi công tác ở tỉnh khác, nhưng nếu có chuyện gì em cứ gọi anh lập tức sẽ trở về.”
“Tùng ca, anh cứ bận việc của anh đi.” Thẩm Thanh Khê vội vàng từ chối, sợ anh cứ thế mà về liền giải thích: “Em nói thật đó, em cùng Dục Dục không có vấn đề gì cả, hay là em gọi video cho anh em nhé?”
Kha Tùng lúc này mới tin tưởng: “Vậy là tốt rồi, chắc tầm tháng sau anh về, lúc đó anh đưa em với Dục Dục đi ăn cơm.”
Hai người lại nói vài câu, Thẩm Thanh Khê bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở phía sau, Hi Kính không biết đã ra khỏi nhà vệ sinh từ bao giờ.
Mặt người đàn ông có chút ướt, chắc là vừa mới rửa mặt xong,m đứng sau cô hỏi: “Nhà em có hòm thuốc gì đó hay không?”
“Ở dưới bàn trà.” Cô liền đem điện thoại ra xa, trả lời.
Vốn tưởng Kha Tùng không nghe thấy, kết quả ngữ khí đầu ben kia nháy mắt trở nên cảnh giác: “Có đàn ông trong nhà em sao, là Hi Kính đúng không? Đã trễ thế này rồi sao anh ta còn ở đó?”
“Anh ấy tới xem Dục Dục, hôm nay ở cổng trường cũng may nhờ có anh ấy nên Dục Dục mới không bị thương.” Biết không thể giấu nên Thẩm Thanh Khê liền nói đúng sự thật.
“Cho nên sao? Anh ta còn không chịu đi sao? Hai người rốt cuộc đã đi đến bước nào rồi, nếu em còn nhận người anh này thì nói thật cho anh biết đi.”
Tuy rằng Kha Tùng chất vẩn nhưng âm thanh không hề có sự ám muội, chỉ mang theo sự thất vọng: “Thanh Khê, anh vẫn luôn coi em như người trong gia đình mà đối xử, em đừng ghét bỏ anh xen vào chuyện của người khác, anh với cha mẹ em giống nhau, chỉ hy vọng em có thể sống tốt, đừng giống như chị gái em năm đó….”
 “Cho nên, nếu em thực sự không chịu nghe anh khuyên bảo, anh không ngại mà lại như trước đây, chia rẽ hai người lần nữa.”
Lời anh ấy nói cực kỳ bình tĩnh nhưng lại làm Thẩm Thanh Khê ngơ ngác tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận