Nông Thôn Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con


Chu Mộc liền tối sầm mặt lại.

Anh ta căn bản không hề biết Vu Lệ Lệ là ai, chỉ là nghe nói tới họ Vu liền nhớ lại.
Chuyện đó đã trở thành một kí ức xa xôi, xa xôi tới mức anh ta không còn muốn nghĩ tới nữa.
Sau đó Chu Mộc lại nghe thấy Tiểu Chi Chi nói một cách đáng thương: “Bố, hôm nay con đẩy Vu Lệ Lệ vào trong thùng rác.

Con nói với nó, nó mà dám nói con được nhặt từ thùng rác lần nữa thì con sẽ lại đẩy nó vào thùng rác.

Bố, con không muốn làm một đứa trẻ được nhặt từ thùng rác.”
Tiểu Chi Chi càng nói càng cảm thấy tủi thân, không nhịn được liền khóc to.

Nghe thấy Tiểu Chi Chi bị người khác nói là được nhặt từ trong thùng rác, Chu Mộc tức đến nổi gân xanh, chỉ là ở trước mặt con gái, anh ta vẫn tỏ ra dịu dàng như thường.
“Chi Chi không phải do bố nhặt được, Chi Chi là con gái bố, sau này ai mà dám nói như thế nữa, bố sẽ giúp con đánh người đó.”
Tiểu Chi Chi lắc đầu đáp: “Không cần đâu ạ, bố bận như thế này, một mình con đánh là được rồi.”
1
“Tốt lắm.”
Lúc này Chu Mộc lại cảm thấy cách mình dạy con không sai, lão tú tài dạy cũng không sai, thà để con mình đi bắt nạt kẻ khác, còn hơn là bị kẻ khác bắt nạt.
“Bố hát cho con nghe, con ngủ ngon nhé.” Chu Mộc ngồi trên cái ghế bên cạnh giường, vỗ về bụng của Tiểu Chi Chi qua tấm chăn, nhẹ nhàng ngâm nga:
“Không có cách nào có thể thay đổi một đối thủ, đem sự ấm áp vĩnh viễn để lại phía sau lưng...” Giọng Quảng Đông trầm ấm.
Đây là bài hát mà Chu Mộc được nghe khi còn ở trong nhà giam.

Ngày hôm đó, rất nhiều người đã khóc vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ già.

Chu Mộc vốn không biết tiếng Quảng Đông, nhưng vẫn nhớ y nguyên bài hát này.
Lần đầu thấy con gái khóc, lúc ôm lấy cô bé đang khóc, anh ta đã bất giác hát lên bài này.
“Công ơn cha mẹ cuối cùng cũng có thể báo đáp, mưa thuận gió hòa sưởi ấm lòng ta...”
“Là ánh mắt dịu dàng biết bao của người, đã dạy ta phải luôn vững vàng nhìn về phía trước, dù có thất bại cũng không được buông xuôi,...”
Trong căn nhà cũ tối tăm có tiếng hát Quảng Đông nỉ non, nhịp thở đều đều của đứa trẻ, tiếng hát cũng nhỏ dần, nhỏ dần.
Lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ còn nghe thấy câu hát: “Xin cho ta được nói rằng ta thật sự yêu em… Xin cho ta được nói rắng...!ta thật sự yêu em.”

Chu Mộc thấy con gái đã ngủ rồi, tiếng thở nho nhỏ, trên gương mặt anh ta bất giác mang theo nụ cười ấm áp.
Tiểu Hoa không biết từ lúc nào đã trườn xuống dưới đáy giường, khẽ đung đưa cái đuôi.
Chu Mộc tắt đèn, ra khỏi phòng.

Trong bóng tối, nét dịu dàng trên gương mặt anh ta đã không còn, hoàn toàn hòa vào màn đêm tăm tối.
Vào lúc này, nhà họ Vu ở thôn Thượng Lương lại có chuyện.
Ban ngày Vu Lệ Lệ được mẹ mua cho kẹo mạch nha thì ngừng khóc, không nói gì.

Nhưng đến tối, khi cả nhà cùng ngồi ăn cơm, Vu Lệ Lệ liền mách với cô.

Ở trong nhà cô bé thích nhất là cô xinh đẹp, mỗi lần cô về nhà đều mua đồ ăn ngon, đồ chơi tốt, còn có cả quần áo đẹp cho cô bé.
“Cô, con hoang của chồng cô lại dám đánh cháu, cháu đợi cô về nhà chồng, bảo chồng đuổi con bé đó đi.”
Dương Trại Phượng liền há mồm trợn mắt, không dám tin đây là lời của con gái mình.


“Lệ Lệ, sao con có thể nói như thế, sáng nay mẹ đã dạy con như thế nào rồi.”
“Con hung dữ với con bé làm gì, bản thân không liên quan, sao phải nổi nóng.” Mẹ chồng của Vương Trại Phượng liền mắng.
“Cháu bị người ta bắt nạt, mẹ lại còn bắt cháu đi xin lỗi người ta.” Vu Lệ Lệ thấy bà bênh mình, liền mách lại chuyện xảy ra với mẹ.
Dương Trại Phượng nổi điên lên, không ngờ đây lại là lời được nói ra từ chính con gái mình, tay không kiềm chế nổi liền run lên, cái bát trong tay không giữ nổi nữa mà rơi choang một cái xuống nền nhà vỡ tan.
Tiếng động lớn khiến cho Vu Lệ Lệ giật nảy mình, liền khóc to “Oa...”
Mẹ chồng của Dương Trại Phượng khí thế dâng lên, ai oán kêu: “Hỏng rồi, lại còn đập bát nữa, con có mắt thì tự xem lại vợ con đi, con còn ở trong nhà mà nó đã tác yêu tác quái như vậy, bình thường lúc con không ở nhà, cô ta còn thiếu nước giết chết bà già này thôi.

Ôi, ta thật xấu số mà...!Ôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận