Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn


Chỗ sâu bên trong địa lao.

Liên tiếp kêu gọi hệ thống không có kết quả, Giang Nguyệt Điệp quyết định tự lực cánh sinh.

Nàng duỗi tay đỡ vách tường phía trước, thử duỗi một chút cánh tay ra thăm dò, thực mau đã thăm dò được vị trí lớn nhỏ trong không gian.

Từ trên không mà nhìn, gian địa lao này hẳn có hình dạng một dải khá dài, chỉ có thể chứa được ba nữ tử thành niên với dáng người nửa ngồi xổm, nếu ở đây nằm xuống nghiêng một bên, như vậy ngay cả thân thể đều không thể hoàn toàn nằm yên, chỉ có thể ủy khuất chính mình nằm cuộn tròn thành một đoàn.

Mà vừa rồi, Giang Nguyệt Điệp cùng Mộ Dung Linh mỗi người chiếm một góc, tạo thành trạng thái chéo nhau, cách xa nhau ở khoảng cách tối đa.

Đáng thương Mộ Dung Linh là một tiểu công chúa được nuôi dưỡng trong đại viện thâm cung, mặc dù có vài phần ra ngoài lang bạt, nhưng nơi nào đã gặp qua Giang Nguyệt Điệp hoang dã như vậy bao giờ?
Nếu nói phía trước Mộ Dung Linh có vài phần thân cận mang theo ý tứ kết minh, nhưng sau khi nghe xong “Luận sinh hoạt tốt đẹp” kia của Giang Nguyệt Điệp, liền không còn nửa suy nghĩ nào.

Nếu trời cao lại cấp cho Mộ Dung Linh cơ hội một lần nữa làm lại, nàng nhất định sẽ không lựa chọn đem câu hỏi kia nói ra, nếu nàng không nói ra câu hỏi kia, nàng liền sẽ không nghe thấy chuỗi lẩm bẩm tự nói của Giang Nguyệt Điệp.


Cứ việc như vậy sẽ làm nàng bị giam hồi lâu mất đi một cơ hội giao lưu cùng người khác, nhưng sau khi nói chuyện cùng Giang Nguyệt Điệp, Mộ Dung Linh cảm thấy chút cơ hội này không cần có cũng được.

Giang Nguyệt Điệp cũng không ý thức được mình tồn tại làm cho nữ chủ nguyên tác hoài nghi nhân sinh.

Trên thực tế, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy ý nghĩ của mình một chút sai cũng không có.

Rốt cuộc làm một người trong truyện, sau khi Giang Nguyệt Điệp xem đoạn sau của cốt truyện, phát hiện chính mình chỉ cần làm ba sự kiện.

Thứ nhất, ở ngay trước mặt nữ chủ Mộ Dung Linh toát ra sự sùng bái nam chủ Sở Việt Tuyên, ẩn ẩn để lộ ra thông tin hai người từng gặp nhau trước đó.

Thứ hai, khi cùng khôi lỗi sư giằng co trong lúc quan trọng, trong lúc vô ý nói lên “Lòng ta vui mừng vì có Sở đại hiệp”.

Thứ ba, khi ở hoàn thành bị nam chủ Sở Việt Tuyên gặp được, sau khi được đối phương cứu, đối phương tặng cho nàng một phen đoản kiếm “Lưu quang” để phòng hộ bên người.

Đừng xem thường ba việc này, đây chính là trong nguyên tác Giang Nguyệt Điệp làm nũng giả vờ làm bộ làm tịch các loại, cuốn lấy Sở Việt Tuyên đang cảm thấy bất đắc dĩ, mới bắt được cây chủy thủ tốt.

Đồng thời cũng làm cho cõi lòng nam nữ chủ chưa rõ lẫn nhau, một lần nữa gợi lên gợn sóng.

Nói tóm lại, nhân vật này không chỉ tiếp nối quá khứ, mà còn khởi đầu cho tương lai.

Cái này….

Giang Nguyệt Điệp vuốt cằm lâm vào trầm tư.

Nàng đột nhiên cảm thấy nhân vật này của mình giống như….

Rất quan trọng???
Nếu hệ thống còn ở đây, nó nhất định sẽ làm Giang Nguyệt Điệp thanh tỉnh lại một chút, nói đến cùng còn không phải là người cầm “Kịch bản pháo hôi” sao, đến giờ nên offline, nơi nào có nhiều tác dụng như vậy?

Đáng tiếc hệ thống không có ở đây, nó mà gặp lại, sẽ không phải là ký chủ Giang Nguyệt Điệp nữa.

Cảm giác được người bên cạnh tựa hồ lại bắt đầu trầm mặc, Mộ Dung Linh vốn không muốn nói chuyện, nàng nhịn rồi lại nhịn, nhưng chung quy là trong lòng đối với bóng tối hắc ám cùng yên tĩnh rất sợ hãi nên nói: “Ngươi tựa hồ một chút cũng không lo lắng? Không sợ chúng ta trốn không thoát sao?”
Khi nói lời này, Mộ Dung Linh còn cố tình đè thấp thanh âm, như là sợ bị người khác nghe thấy.

Kỳ thật, Giang Nguyệt Điệp cảm thấy thật sự cũng không cần.

Không nói đến những tin tức đó nàng biết từ trong cốt truyện, chỉ bằng vào việc mượn lời đồn đãi lúc trước trên trấn Vũ Hoa kia, cũng có thể suy đoán ra được chuyện này chỉ sợ không phải do người làm.

Trong lời đồn thần bí khó lường này, khôi lỗi sư lại đem bắt các nàng tới nơi này, chính là con yêu quái.

Nhưng cụ thể là yêu quái gì, lại vì sao phải bắt người --- loại vấn đề cao cấp này, liền không phải một “Pháo hôi” như nàng có thể biết được.

Bất quá đối với tâm lý Mộ Dung Linh, Giang Nguyệt Điệp ít nhiều có thể lý giải một chút.

Làm nữ chủ nguyên tác, Mộ Dung Linh sinh ra trong hoàng cung, từ nhỏ nhận hết trăm ngàn sủng ái.

Lúc này đây ra ngoài càng là gánh vác trọng trách tìm kiếm mảnh nhỏ “Cửu Long Nguyệt”, mang theo rất nhiều thứ tốt ở trên người.

Bị người bắt đến địa lao, đối với nàng từ nhỏ kiều dưỡng lớn lên, những khó khăn ở nhân gian đối với tiểu công chúa mà nói, là thể nghiệm hoàn toàn mới.


Mà Giang Nguyệt Điệp lại bất đồng.

Nếu nói Mộ Dung Linh trưởng thành đã trải qua trong thâm cung đại viện nên ra sức muốn bay xa, như chim hoàng yến muốn lao ra khỏi nhà giam, như vậy Giang Nguyệt Điệp chính là một lưu manh không cẩn thận xâm nhập vào chốn phồn hoa tựa cẩm.

Nhìn như ngoan ngoãn đáng yêu, kỳ thật chính là vô địch phá hoại.

Loại người này sẽ nóng nảy cắn người.

“Nếu bàn tới, tuổi ngươi so với ta còn ít hơ một chút….

” Mộ Dung Linh lẩm nhẩm lầm nhầm, “Không nghĩ tới lá gan cư nhiên lớn như vậy, thế nhưng nửa điểm cũng không sợ”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận