Nhận Sai Vai Ác Sau Ta Công Lược Hắn


Ngay sau đó, Giang Nguyệt Điệp quét mắt đến mặt Từ Ngọc, lại rũ mắt, nhìn tay Từ Ngọc.

Gần như không đến một giây, Giang Nguyệt Điệp lại lần nữa dời đi tầm mắt.

Đối với người xấu xí, nhìn kỹ là một loại tàn nhẫn.

Nói đến cũng không biết nguyên hình của Từ Ngọc là cái gì, trên mặt còn không tính là có trở ngại, chỉ là tay quá xấu.

Thô ráp, khô quắt, còn mang theo một ít nước bọt buồn nôn.

Đừng nói là đối với nữ chủ, bất luận là tay của một người bình thường nào cũng đều đẹp hơn hắn.

Giang Nguyệt Điệp cố nén đáy lòng ghê tởm, dựa theo thiết lập nhân vật của mình, nỗ lực quay mặt đi, phun ra một câu: “Đừng chạm vào ta”.

Không ngoài dự liệu, những lời này sau khi nói ra, quanh mình cười đến lợi hại.


Giang Nguyệt Điệp muốn chính là không khí như vậy.

Ánh mắt Từ Ngọc không rõ ái muội, nàng làm ra bộ dáng “Tiểu bạch hoa thà chết chứ không chịu khuất phục”, dùng hết toàn lực mà hò hét.

“Ngươi nằm mơ! Sở đại hiệp nhất định sẽ đến cứu ta!”
Tên người xa lạ hấp dẫn sự chú ý của Từ Ngọc, mắt hắn lộ ra khinh miệt, khi nhìn Giang Nguyệt Điệp, giống như là đang xem một con bướm dính trên mạng nhện, đang hấp hối giãy giụa.

Bất quá vừa lúc, Từ Ngọc thích nhất là xem bộ dáng người khác từ hi vọng đến tuyệt vọng.

Loại cảm xúc tuyệt vọng ẩn hàm này a… Từ Ngọc ngoài miệng không quên nói: “Sở đại hiệp? Tên gọi này thật thân thiết, đây là người nào?”
Nữ tử trước mặt do dự một chút, tựa hồ có chút hoảng hốt đối với vấn đề này, nhưng không quá vài giây, thanh âm kiên định của nàng liền truyền vào tai mỗi người.

“….

Người trong lòng ta”.

Như là sợ có người không nghe rõ, nữ tử trước mặt làm như cố thêm chút sức lực, nàng lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Từ Ngọc, nói ra từng chữ: “Ta, ta rất vui khi có Sở đại hiệp”.

[ Nhiệm vụ thứ hai: Đã hoàn thành ].

Trong lòng Giang Nguyệt Điệp buông lỏng, tức khắc cảm thấy tiền đồ một mảnh….

Hắc ám?
Nàng chớp chớp mắt, lại lần nữa xác nhận một chút.

Ân, không phải ảo giác, thời khắc nàng nói xong chữ cuối, địa lao thật sự tối đen.

Như là bị màn sân khấu to lớn che đậy, trước mắt trong nháy mắt đều không thấy rõ cái gì.

Giây tiếp theo, “Bang” một tiếng, viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng phòng luyện chế kia bỗng nhiên nổ tung, cơ hồ là cùng lúc, một trận gió thổi tới, mấy chục cây đuốc ven tường đồng thời bị thổi tắt!

Từ Ngọc đột nhiên ngồi dậy, quay đầu lại đối với chỗ cửa địa lao hét lớn một tiếng: “Ai?”
Người hầu chung quanh đồng dạng cảnh giác lên, bọn họ không biết người tới là ai, từng người móc ra vũ khí chắn trước người để phòng bị, phần lớn bất quá đều là đao kiếm bình thường.

Ngọn đuốc dập tắt, dạ minh châu nổ tung, mọi người đồng thời vây công, có lẽ còn phá một trận pháp…
….

Phô trương lớn như vậy, năng lực lợi hại như vậy, không phải nam chủ Sở Việt Tuyên thì còn có thể là ai?
Tảng đá lớn trong lòng Giang Nguyệt Điệp hoàn toàn rơi xuống, vì bảo trì đội hình, nàng đồng dạng quay đầu về phía cửa.

Bất đồng chính là, đám người Từ Ngọc cảnh giác, mà trong mắt nàng thì hàm chứa vạn phần chờ mong.

Cặp mắt kia lóe sáng, như là ánh trăng nhỏ dưới suối nước, thanh triệt lại yếu ớt.

Thật muốn… Đào xuống dưới.

Trong phòng vốn yên tĩnh giờ phút này càng thêm tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng châm rơi, mọi người ở đây tinh thần căng đến cực điểm, trong phòng bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên nổi lên một trận rung động.

Vô cớ nổi lên một trận gió.

Trận gió này bất đồng với vừa rồi, sức gió lớn hơn một chút, Giang Nguyệt Điệp bị thổi đến gục đầu xuống, nheo mắt lại, trong lòng có chút hơi hoang mang.


Dựa theo miêu tả trong truyện, Sở Việt Tuyên là kiếm khách thích mặc hắc y, hình như chưa nghe qua miêu tả hắn còn có thể điều khiển gió?
Dù sao nơi này cũng là thế giới ma quỷ thấp hèn, liền tính là trừ ma vệ đạo, nếu còn có thể hô mưa gọi gió, thao tác nhanh nhẹn, có phải thật sự có chút quá đáng không?
Tư duy Giang Nguyệt Điệp có chút phát tán, giờ phút này nàng vẫn bị trói trên cọc gỗ, quá mức cố sức ngẩng đầu, vì thế liền rũ đầu, chuyên chú mà suy nghĩ.

Nhưng thật ra có vài phần vận khí.

Ôn Liễm Cố giết xong một con yêu vật cuối cùng, tùy tay đem kiếm rũ tại bên người, máu tươi đặc sệt chảy xuôi theo thân kiếm, nhỏ giọt từ kiếm phong, rơi trên mặt đất, hình thành một khối máu nhỏ.

Hắn còn nghĩ, nếu là bị nàng thấy, liền đơn giản giết cùng nhau.

Tuy rằng lúc trước hắn xác thật đối với Giang Nguyệt Điệp có vài phần hứng thú, còn chủ động đi theo Sở Việt Tuyên đến đây, nhưng đó cũng là dựa trên cơ sở Giang Nguyệt Điệp hẳn phải chết.

Có hơi thở đặc biệt như vậy, vô luận là nguyên do gì, ở trong mắt Ôn Liễm Cố, nữ tử tên “Giang Nguyệt Điệp” này đã là người chết rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận