Người Định Mệnh Của Tôi Là Tinh Linh Mạnh Nhất


Trong một lần làm nhiệm vụ tiêu diệt ổ trùng tộc gần địa cầu cổ, Khương Nhân cùng đồng đội bị thương khá nhiều và nặng.

Trận chiến này năm đó vẻ vang như nào thì thực chất chỉ có người trong cuộc mới biết là địch chết một ngàn bản thân tổn thương tám trăm mà thôi.

A Hy lúc đó đã quyết định cứu mọi người nên mới đến địa cầu cổ để tìm Xích Lam thú.

Vốn dĩ A Hy là một phần của Alivera, lấy máu của Xích Lam cũng chỉ là việc nhỏ nên sau đó quả thật cô đã cứu được toàn đội và mọi người bình an trở về.
Mãi sau này không biết nguyên nhân nào, có người đã đồn rằng suối năng lượng ở địa cầu cổ có thể giúp tinh linh nhanh chóng gia tăng sức mạnh, mới khiến Hoàng tộc phái Khương Nhân cùng Cổ Lang đoàn đến địa cầu cổ để tìm.

Trước khi xuất phát đến địa cầu cổ, A Hy đã đến gặp Osha.

Cô đã nói với Osha rằng máu của Xích Lam chỉ có thể cứu chữa con người không thể cứu được tinh linh.

Tuy vậy, Osha lúc đó lại nửa tin nửa ngờ, không ngăn cản Hoàng tộc kịp thời.

Các gia tộc khác lại buông lời gièm pha, nên kết cục vẫn đẩy Khương Nhân đến địa cầu cổ.
“Anh nói vậy, cái chết của cha tôi cũng một phần lỗi của anh sao?” – Khương Đồng tức giận gằn giọng với Osha.
“Tôi không nói rằng bản thân không sai, tuy nhiên, lúc đó A Hy đi cùng Khương Nhân, có cô ấy ở đó, Xích Lam thú sẽ không gây tổn hại cho bọn họ.

Như vậy chỉ có thể là có người cố ý kích động chúng khiến Xích Lam thú mất kiểm soát… nên mới…” – Osha giải thích.
Osha biết rằng lúc đó bản thân cũng sai, anh chưa từng biện hộ cho chính mình.

Tuy nhiên chính anh cũng không ngờ rằng A Hy cũng sẽ biến mất sau đó, Khương Nhân cũng chết.


Những gì được kể lại chỉ là Khương Nhân một chiến đấu với rồng xanh rồi chết trong cuộc chiến đó.
“Tôi sẽ giúp cậu điều tra kẻ năm đó đã phao tin đồn, chúng ta bây giờ không nên phân rõ ranh giới.

Tìm được A Hy, cả cậu và tôi đều sẽ biết được sự thật năm đó” – Osha không muốn bất hòa với Khương Đồng, mấy năm nay Osha cũng không nghe thêm bất cứ thông tin nào về địa cầu cổ nữa.

Nếu thật sự có người đưa Xích Lam thú đi, đây sẽ là mối nguy hại to lớn với Liên Bang.
“Anh từng thấy Xích Lam thú?” – Khương Đồng đã bình tĩnh lại, hỏi Osha
“Chưa từng.

Nhưng tôi từng thấy hóa thân của Điện hạ, quả thật có một phần giống rồng.

Đó có thể đã đúng với lời đồn về thú rồng xanh ở địa cầu cổ” – Osha lắc đầu xác nhận.
“Đây là răng của Xích Lam thú mà Alivera đã đưa tôi” – Khương Đồng cho Osha thấy chiếc răng mà cậu đã dùng để phá chiếc vòng của Ngưng Giác.
“Vậy cậu cũng biết chất liệu làm nên thiết bị của Rakirac là Ligan?”
“Là nước bọt của Ligan, tôi có xác nhận với Alivera.

Manh mối hiện tại của chúng ta rất hạn chế, nhưng tôi nghĩ có thể làm lộ tin tức tôi có răng của Xích Lam thú để dụ kẻ phao tin năm đó ra” – Khương Đồng nói kế hoạch của mình cho Osha.
Osha đồng ý phối hợp với Khương Đồng rồi từ từ biến mất.

Cậu cũng đi về kí túc xá chuẩn bị cho buổi học tiếp theo của hỏa viện.

Nghỉ học cả nửa tháng, cũng nên đến lớp đàng hoàng rồi.

Chỉ là Khương Đồng không biết, chỉ vì trận đấu đẹp mắt của cậu với học viện Rakirac mà cậu cũng đã không còn là học viên năm 3 nữa mà trực tiếp nhảy cấp lên năm 4.
Sau khi nhận thông báo từ Bách Nhiên, Khương Đồng đành đi báo danh ở lớp năm 4.

Lớp này hầu như đều là các tiền bối có kinh nghiệm thực chiến, đại đa số cũng đều có tinh linh của mình.

Tinh anh tương lai của Liên Bang tập trung ở đây cả.

Chủ nhiệm của lớp này là một nữ giáo viên họ Huỳnh, gọi là Huỳnh Uyển.

Nghe nói cô từng giữ chức vụ trung tướng trong quân đoàn Cổ Lang, là một trong số ít những binh sĩ sống sót trở về sau chiến dịch ở địa cầu cổ.

Đây đều là Bách Nhiên thuật lại với cậu.
Khương Đồng nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng mạnh mẽ của Huỳnh Uyển, mái tóc đen dài qua vai được búi gọn gàng sau đầu, cặp kính không gọng quả thật làm giảm bớt nét đẹp của cô ấy, thay vào đó lại nhiều hơn sự nghiêm khắc.

Có lẽ vì từng là một người lính, còn có cả chức vị trước đây, Huỳnh Uyển có khí thế của một quân nhân mà khiến học viên đặc biệt ngưỡng mộ.
Huỳnh Uyển nhìn Khương Đồng đi vào lớp, đôi mắt cô nhìn cậu thiếu niên trước mặt như xuyên qua thời gian nhớ lại vị tiền bối, thủ lĩnh năm xưa của mình.


Thế nhưng cậu ấy chủ tu hệ hỏa, hẳn không phải con của nguyên soái.

Các gia tộc pháp sư đều là truyền thừa, gần như sẽ không có người tu hệ khác khi họ chảy chung một dòng máu.
“Thật đáng tiếc!” – Huỳnh Uyển nghĩ trong lòng.
Sau khi tự giới thiệu và tìm chỗ ngồi trong lớp, buổi học cũng bắt đầu.

Hôm nay mọi người sẽ học cách thi triển chú thuật cùng tinh linh.

Ai cũng biết, khi pháp sư đạt đến cấp 4 trung kì thì sẽ bắt đầu có thể sử dụng chú thuật cao giai.

Khi có tinh linh phụ thể, sức mạnh của chú thuật sẽ được đẩy lên cao nhất.

Tỷ như “Vạn hỏa thiên” mà Khương Đồng đã dùng trong trận đấu giao hữu với học viện Rakirac vậy.

Uy lực không thể xem thường.
“La Đồng, lên đây!” – Khương Đồng chưa ngồi nóng mông đã bị gọi lên thị phạm lại câu chú thuật thi triển “Vạn hỏa thiên”.

Giáo viên Huỳnh rất biết tận dụng thời cơ.
“Tôi sẽ để bạn học La Đồng thi triển lại chú thuật cao giai bậc 1 của hỏa hệ cho các em thấy” – Huỳnh Uyển bảo Khương Đồng thi triển câu chú, không phóng năng lượng đi để cả lớp cùng phân tích.
“Cô giáo, em có cần phụ thể tinh linh không?” – Khương Đồng hỏi lại, vì câu chú khi có và không có tinh linh lại khác nhau.
“Cả hai” – Huỳnh Uyển trả lời làm Khương Đồng đơ mặt.

Đem cậu làm mẫu với các tiền bối ở đây đã làm cậu thấy hơi khó xử rồi.

Hơn nữa, chú pháp cậu học có một chút khác với cái mà các pháp sư đang dùng hiện tại.

Khương Đồng quả thật có chút phân vân.
“Sao vậy, em thực hiện chú thuật không có tinh linh trước đi!” – Huỳnh Uyển nhắc nhở
Nhìn tất cả mọi người đều đang nghiêm túc nhìn cậu, Khương Đồng đành đọc chú thuật cao giai bậc 1 hỏa hệ “Vạn hỏa thiên”.


Vì chú thuật chưa hoàn thiện nên năng lượng không phóng ra mà chỉ hiện vòng tròn ma pháp dưới chân Khương Đồng.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn một cách chăm chú.

Khi mọi người chưa nhận thấy điều gì thì Huỳnh Uyển đã phát hiện ra điểm khác biệt.
Tuy vậy, cô vẫn để Khương Đồng tiếp tục phụ thể với tinh linh và thi triển lại lần nữa.

Cho đến khi buổi học kết thúc, cậu mới thở phào.

Có vẻ học viên của năm 4 không quá “khó ở” như cậu tưởng tượng.

Họ cũng rất biết tôn trọng người mạnh hơn mình.

Lớp giải tán, Huỳnh Uyển giữ Khương Đồng ở lại nói chuyện.

Khi trong lớp chỉ còn cậu và cô giáo, Huỳnh Uyển bỏ mắt kính của mình ra, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
“Ai là người dạy chú thuật cho em?”
“… Ba của em ạ” – Khương Đồng nhẹ giọng trả lời.

Nhưng làm cậu ngạc nhiên hơn là sự thẳng thắn sau đó của cô giáo.
“Ba của em là La Bác!” – Giọng điệu không hề hỏi mà là khẳng định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận