Người Đẹp Thượng Vị


Triệu Đình Kiệt nghe điện thoại, Triệu Gia thì ngồi nhìn Thẩm Đông Chí không chớp mắt, Thẩm Đông Chí từ trước đến nay không sợ người nhìn, hơn nữa trong mắt Triệu Gia không có ác ý, phần nhiều là tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.


Vừa vặn lúc này điện thoại di động của Thẩm Đông Chí cũng vang lên, là tin nhắn của Chu Hi Nghiêu.


"Gần đây rất bận sao?"

Thẩm Đông Chí cúi đầu trả lời tin nhắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Thịnh Hoài Tuyên không nhịn được nhíu mày, cô có bạn trai rồi sao?

"Xin chào, bò bít tết ngài gọi đã có.

"

"Cảm ơn!"

Giọng Triệu Gia rất có sức sống, nhưng mọi người ở đây đều không nghĩ đến chính là, trong nước sốt bò bít tết có bạch quả.

Lúc ăn đến miếng thứ ba Triệu Gia cũng có chút không bình thường, cổ cô nàng đỏ lên, ngón tay có chút run rẩy, nhưng Thẩm Đông Chí và Thịnh Hoài Tuyên đều chưa chú ý tới, cho đến khi cô nàng ngã xuống đất, hai người mới cuống quít đứng lên.



Thịnh Hoài Tuyên biết bệnh của Triệu Gia, bởi vì mẹ anh cũng mắc bệnh này, nhưng anh không biết nên xử lý như thế nào, ngược lại Thẩm Đông Chí, vừa nhìn Triệu Gia bắt đầu run rẩy trợn trắng mắt liền biết cô ấy bị động kinh.


—— Trước kia Đường Đại Sơn không có tiền ở phòng bệnh đơn, bên cạnh có một người bệnh mắc ung thư động kinh.


Thẩm Đông Chí không chút do dự, lập tức áp dụng biện pháp sơ cứu, đầu tiên là để cho mọi người xung quanh tản ra đảm bảo không khí lưu thông, sau đó cởi cổ áo, để Triệu Gia nằm nghiêng, đề phòng cô ấy bị nôn mửa.

Cuối cùng cô nhìn thấy váy Triệu Gia thấm ướt, do dự vài giây, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô cởi váy của mình che mông Triệu Gia, trên người chỉ còn lại một chiếc váy lót mỏng manh, xung quanh có vài người phụ nữ đều vội vàng kéo bạn trai ra chỗ khác.


—— Hiện tại là mùa hạ, đàn ông ra ngoài cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cô không thể để Thịnh Hoài Tuyên trần trụi được.


Triệu Gia cũng không phải động kinh liên tục, ước chừng năm phút sau, cô ấy dần bình tĩnh lại, Triệu Đình Kiệt nghe điện thoại xong cũng đã trở về, thấy Triệu Gia nằm trên mặt đất, anh theo bản năng bắt đầu cởϊ áσ sơ mi, sau khi phát hiện trên người cô ấy có váy áo của Thẩm Đông Chí liền dừng động tác, ôm Triệu Gia lên.


Toàn bộ quá trình Triệu Gia đều vùi mặt vào trong ngực Triệu Đình Kiệt, Triệu Đình Kiệt cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Đông Chí, sau đó không nói một lời.


Đột nhiên Thẩm Đông Chí cảm thấy trên vai có chút nặng , cô quay đầu nhìn lại, là Thịnh Hoài Tuyên khoác lên người cô một tấm chăn, chắc là anh hỏi mượn nhà hàng, chăn có hơi dày, nhưng Thẩm Đông Chí vẫn nghiêng đầu thấp giọng nói một câu.


"Cảm ơn.

"

*

Hai tiếng sau, ba người đến nhà Triệu Đình Kiệt.


Nhà Triệu Đình Kiệt nằm bên bờ sông Bình Giang nổi tiếng Tân Kinh, diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh lại rất tốt, xung quanh cũng không có hộ gia đình nào khác.


Trong phòng ngủ đơn giản sạch sẽ, Triệu Gia vừa tắm xong đã khôi phục bình thường, cô ấy ngồi ở đầu giường ôm gấu bông, Thẩm Đông Chí nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong phòng ngủ bày rất nhiều đồ vật nhỏ không phù hợp.


"Xin lỗi, em bị dị ứng với bạch quả, mỗi lần ăn vào đều sẽ phát bệnh, làm bẩn váy của chị rồi.

"
Thẩm Đông Chí lắc đầu, vừa rồi Thịnh Hoài Tuyên đã dặn trợ lý của mình dùng tốc độ nhanh nhất mua một bộ quần áo mang tới.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận