Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang]

Hàn Thiên Minh và Trần Lập chia nhau hành động. Anh sẽ dụ Cố Tử Lâm ra ngoài, còn Trần Lập sẽ theo chỉ dẫn của người kia vào trong cứu Gia Nhi ra ngoài. Anh đúng như kế hoạch, quang minh chính đại đi đến gặp Cố Tử Lâm.


Khi anh đi đến thì thấy một đám người đang đứng canh giữ của trước cổng.

"Hàn Tổng, không biết anh đến đây là có việc gì?" - Một người đàn ông trung niên ra chào hỏi anh.

"Cũng không có gì to tát. Chỉ là hôm nay tôi muốn gặp Cố Tổng để bàn bạc một số chuyện ấy mà."

"Vậy sao?" Người đàn ông kia dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.

"Để tôi đi nói lại với Cố Tổng. Làm phiền Hàn Tổng chờ một lát."

Nói rồi người đó đi vào trong. Có vẻ như là đi gọi Cố Tử Lâm. Anh đứng bên ngoài chờ một lát thì thấy Cố Tử Lâm đi ra.

Từ trong đi ra, hắn đã cười một cách châm biếm nhìn anh.

"Quao, xem ai này. Hôm nay là ngày gì vậy? Sao Hàn Thiên Minh lại đến chỗ tôi thế này?"

"Ngày này có vẻ cũng không đặc biệt lắm đâu. Tôi chỉ là đến lấy lại người mà thôi."

Nụ cười trên môi hắn tắt lịm khi nghe câu nói đó của anh. Thay vào đó, hắn dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn anh.

"Mày nói vậy là ý gì? Người gì?"


Hàn Thiên Minh vẫn phong thái ung dung đó, anh cười nhẹ.

"Người nào không phải Cố Tử Lâm anh đây hiểu rõ hơn tôi sao?"

"Mày nói cái quái gì..." Hắn còn chưa nói hết câu thì đã thấy người của Hàn Thiên Minh đi đến. Hắn liền tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

"Ý gì đây? Đem người đến chỗ của tao để phá đúng không?"

"Đương nhiên là không rồi. Sao tôi có thể làm vậy chứ. Tôi đã nói rồi, tôi đến là để lấy lại người. Chứ anh nghĩ cái chỗ này của anh mà tôi muốn đặt chân đến sao?" Hàn Thiên Minh lại tỏ vẻ chán ghét ra mặt khi đối diện với hắn.

Dáng vẻ của Hàn Thiên Minh càng khiến Cố Tử Lâm tức giận hơn. Hắn đi đến nắm lấy cổ áo của anh, gằng giọng.

"CMN, rốt cuộc mày muốn gì?"

Anh vẫn bình thản gỡ tay của hắn ra khỏi áo. Anh phủi phủi cổ áo, nơi hắn vừa chạm vào.

"Thả người."

"Ở đây không có thứ mày muốn. Biến đi."

"Thả người."

"Tao đã nói..." Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Hàn Thiên Minh đã nói chen vào.

"Chuyện anh tàng trữ chất cấm chắc bố anh vẫn chưa biết đúng không?"

Câu nói của Hàn Thiên Minh như một cái tát vào mặt hắn. Chuyện... Chuyện này làm sao...

"Sao mày..."

"Sao tôi biết được ư? Còn phải xem Hàn Thiên Minh tôi là ai."

Gương mặt của Cố Tử Lâm khó coi đến tột độ. Làm sao Hàn Thiên Minh biết được chuyện này? Nhất định đã có người phản bội hắn. Hắn trừng mắt nhìn Hàn Thiên Minh như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Hắn hận không thể ngay lập tức giết chết anh.

Cố Tử Lâm đưa tay ra phía sau, từ trong tay áo của hắn xuất hiện một con dao bấm. Trong mắt hắn bây giờ Hàn Thiên Minh như một mối nguy cần diệt trừ ngay. Không chần chừ, hắn ngay lập tức đưa dao về phía Hàn Thiên Minh. Bỗng từ đâu Lưu Gia Nhi chạy đến.

"Thiên Minh cẩn thận." Cố đứng chắn ngay trước Hàn Thiên Minh, mũi dao cũng hướng về phía cô mà lao đến.

Hành động của Gia Nhi nhanh đến mức Trần Lập đứng ngay cạnh cô cũng phản ứng không kịp. Lời cô vừa dứt thì cô đã đứng trước mũi dao rồi. Không chỉ Trần Lập mà cả Hàn Thiên Minh, Cố Tử Lâm và tất cả mọi người ở đó đều kinh hãi tột độ bởi hành động của cô.


---

(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)

----

Khoảnh khắc mũi dao chuẩn bị đâm đến chỗ cô thì Cố Tử Lâm đã kịp dừng tay. Mũi dao đã dừng khi cách ấn đường của cô không đến 1 centimet. Cố Tử Lâm nhìn khoảng cách đó mà giật mình. Hắn thả con dao rơi xuống đất. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn không còn tâm trí đâu mà nghĩ vì sao cô có thể ra ngoài, vì sao mà cô có mặt ở đây. Điều duy nhất hắn quan tâm hiện tại chính là Gia Nhi cô vẫn ổn. Thật may vì mũi dao đó không kịp động đến cô. Chỉ một giây nữa thôi thì hắn đã mất cô mãi mãi.

Hàn Thiên Minh cũng tròn mắt, ngây người khi chứng kiến hành động của cô. Anh không dám tưởng tượng ra cảnh tượng nếu như Cố Tử Lâm dừng tay không kịp thì sẽ ra sao. Nếu thực sự như vậy thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Tử Lâm và cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Anh không dám tin, chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì cô đã thật sự...

Những người đứng xung quanh vẫn chưa thể hoàn hồn sau việc vừa rồi. Bọn họ đều nhận thấy được tình cảnh vừa rồi nguy hiểm đến mức nào. Nếu Lưu Gia Nhi thật sự xảy ra chuyện gì thì mạng của bọn họ chắc chắn cũng không được yên.

Và chỉ có bản thân Gia Nhi không hề biết rằng mình đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm đến nhường nào. Cô không hề biết rằng, chỉ cần không đến một giây nữa thôi thì tính mạng của cô đã không còn nữa. Có lẽ Gia Nhi không biết, mũi dao lúc nãy của Cố Tử Lâm đã sắp động vào ấn đường của mình bởi vì từ lúc cô chạy đến đứng trước Hàn Thiên Minh cô đã luôn nhắm chặt hai mắt. Một phần vì sợ, một phần vì cô không dám đối diện với con dao ấy. Và cũng thật may là cô đã không nhìn thấy, nếu không có lẽ cô đã ngất đi vì hoảng sợ mất.

"Kengg..." Nghe thấy tiếng dao bị rơi xuống đất, Gia Nhi mới dám mở mắt ra. Cô thở nhẹ một hơi. Trước mắt cô bây giờ chính là Cố Tử Lâm.

"Gia Nhi em..." Không thể nói nên lời, hắn lấy tay che mặt, giấu đi mớ cảm xúc hỗn độn trong ánh mắt của mình.

Hàn Thiên Minh xoay người cô lại, anh nắm lấy bả vai cô.

"Em có biết tình cảnh lúc nãy nguy hiểm đến nhường nào không?"

"Em..." Gia Nhi không vội trả lời câu hỏi của anh mà quay sang nhìn Cố Tử Lâm.

"Cố Tử Lâm, nếu anh còn chút tình người thì hãy thả tôi về đi."

"Em đã ra được tận đây mà còn nói điều kiện này với anh sao?" Hắn xoa xoa thái dương.


Khi nhìn thấy Trần Lập hắn đã hiểu được vì sao Hàn Thiên Minh đến đây, vì sao Gia Nhi có thể thoát ra ngoài. Hắn đã hiểu được tất cả. Hành động lúc nãy của cô cũng khiến hắn hiểu được nhiều điều. Nếu như bây giờ hắn không để cho cô và đám người Hàn Thiên Minh rời đi thì chắc chắn cô sẽ làm ra việc mà không ai có thể tưởng tượng được. Hắn hiểu tính cô. Và có lẽ cô cũng biết hắn sẽ không làm việc gì gây hại đến cô nên cô mới yêu cầu như vậy. Việc này... Phải lập một kế hoạch khác rồi. Lần tới nhất định không được để có sơ hở như lần này được.

Dù không muốn nhưng hắn cũng phải nói:

"Được rồi. Đi hết đi." Nói xong hắn quay người.

Gia Nhi nhanh chóng nắm tay Hàn Thiên Minh đi. Cô chỉ sợ một lát nữa hắn đổi ý thì sẽ hơi mệt một tí. Nhưng vừa đi được hai bước thì cả người cô bỗng nhiên nhẹ bẫng. Mọi thứ trước mắt cứ quay tròn, đầu óc cô quay cuồng. Cuối cùng cô ngã xuống. Trần Lập giật mình kêu lên.

"Gia Nhi."

May thay Hàn Thiên Minh nhanh tay đỡ lấy cô. Cố Tử Lâm nghe thấy tiếng Trần Lập thì quay người lại. Gương mặt cô tái mét khiến hắn hốt hoảng.






Gòy xong, chap này Hàn Thiên Minh tắt điệnnn






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận