Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh


Cô quen thuộc với nó, thứ khiến cô hằng đêm mất ngủ.

Đến cả trong tận thế nhiều lúc Hoắc Hành vẫn đem cô ra hành hạ phát tiết.

Thời Mộng nhanh chóng lật người lại bò đi theo bản năng, chỉ vừa bỏ được một đoạn ngắn, vòng tay từng phía sau đã kéo cô trở về.

Côn thịt chọn vào bên ngoài tiểu huyệt đã ướt sũng từ lâu, chỉ hận không đâm lút cán vào bên trong.

Mong chờ cảm giác đê mê khoái cảm nhục dục mà người anh yêu mang lại.

"Hoắc Hành!! Đừng!! Em làm bằng miệng cho anh được không?"
Thời Mộng ngoái đầu lại, ánh mắt rơm rớm nước mắt cầu xin, trong lòng thì chửi Hoắc Hành đồ tinh trùng lên não.

Cô vừa mới trọng sinh, mọi thứ chưa kịp suy nghĩ đã bị tên khốn này đè ra thịt rồi.


"Xin lỗi bé con, ngày khác chúng ta sẽ tận hưởng điều em yêu cầu" Hoắc Hành nở nụ cười, vừa dứt lời đã đẩy eo đâm côn thịt sâu vào bên trong tiểu huyệt.

"Á!! Không!!" Cú đâm này khiến Thời Mộng mất trọng tâm nhào về phía trước may nhờ có bàn tay bên eo giữ lại, cả tấm lưng run rẩy cong xuống, khuôn mặt áp vào đệm phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ.

Ngay lúc Hoắc Hành mạnh bạo đâm vào trong tiểu huyệt, Thời Mộng cao trào ngay tức khắc.

"Shit!! Thả lỏng nào bé con" Hoắc Hành cắn chặt răng, ngửa cổ lên tận hưởng cảm giác thằng em của mình được bao bọc trong dòng nước ấm.

Bé con của anh là vưu vật, cực phẩm, may mắn anh kịp thời đem nhốt cô lại trước khi bọn đàn ông ra tay nhòm ngó, nhất là tên khốn Lương Dịch kia!
Nghĩ đến tên ẻo lả được ở bên cô khi còn bé trưởng thành cùng đến bây giờ, Hoắc Hành lại điên tiết nhấp hông dập mạnh vào hoa huyệt.

"Á!! Ư! ư.

.


nhẹ.

.

thôi" sự mãnh liệt dồng dập khiến cô không tài nào thích nghi nổi, bản thân như con thuyền đang trôi nổi giữa đại dương gợn sóng lớn.

Hạ thân dùng sức đẩy mạnh vào, mỗi lần đầu thúc vào cửa tử cung.

"Hu hu! ra ngoài.

.

hỏng mất.

.

A!!" Cô ở dưới thân hắn khóc đẫm lệ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống hai bên mai tóc ướt sũng vì mồ hôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận