Mạt Thế Trọng Sinh Trở Về Bên Anh


"Á!! Sướng quá!!" Thời Mộng hét lên, ngắn tay bám chặt vào cánh tay đang chống bên sườn mình, hằn sâu vào tạo thành từng vết trăng khuyết trên làn da màu bánh mật.

Hoắc Hành như dã thú muốn ăn sạch con mồi trước mặt, anh gặm cắn trên làn da cô để lại dấu răng rớm máu với chuyển sang chỗ khác.

Cần cổ, xuống quai xanh, bả vai, bầu ngực để không tha, dưới thân như bít-tông nhấp dồn dập vào hoa huyệt như muốn dùng côn thịt thao hỏng đi vậy.

Thời Mộng hé miệng muốn kêu rên nhưng không thành tiếng, thân thể nhấp nhôeen xuống theo từng di chuyển của anh, hai bầu ngực cùng hai điểm đỏ vung vẩy lên xuống như mời gọi người tới gặm nhấm.

Ngày hôm đó, Thời Mộng và Hoắc Hành không biết bản thân mình đã quấn quýt lấy nhau bao nhiêu lần, cô thiếp đi lúc nào không hay.


Để lại Hoắc Hành nhìn đống vết tích anh lưu lại trên người cô, làn da chằng chịt vết răng cắn, cái nào cũng rớm máu kéo dài từ cổ đến cẳng chân, đến mu bàn chân anh cũng không tha.

Tệ nhất vẫn là đùi, ngực và vòng eo, mấy nơi này hằn vết xanh tím cho anh dùng lực mạnh.

Bụng bị bắn đầy tinh dịch sâu bên trong cổ tử cung khiến phồng lên như cô đang mang thai 3 tháng.

Hoắc Hành không muốn rửa đi nòi giống của mình mà muốn lưu trữ lại trong cơ thể cô nên anh ngồi dậy thay ga, xong xuôi hết mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.

-------------------------------

Hậu quả của phóng túng quá độ khiến Thời Mộng nằm tê liệt trên giường 3 ngày liền, cả người cô đau nhức như mới bị xe cán, đâu đâu cũng là vết thương do tên chó điên nào đấy mang lại.

Chỉ lay động một ngón tay thôi mà đã không chịu được mà xụi lơ trên giường.

Cơ thể cử động một chút là tinh dịch lại trào ồ ạt ra ngoài ướt sũng mảng ga cô đang nằm.

Thời Mộng chính thức chiến tranh lạnh với ai kia, đã bắt cô gắn cái thứ chết tiệt kia vào cổ rồi, còn được đà lấn tới cho cô uống thuốc kích dục.

Thời Mộng mặt phụng phịu mặc anh lau người cho mình, bôi thuốc,đút cho ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận