Mắc Bệnh Nuông Chiều


Không thể ngâm suối nước nóng quá lâu, khoảng nửa tiếng, Tần Trừng kéo em gái ra khỏi hồ nước, lau sạch nước cho cô bé, mặc áo choàng tắm, dắt cô bé về phòng.
Lấy cớ xoa ngực cho cô bé, ăn đậu hũ của cô bé, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó, sau khi đọc sách, anh ta đã có nhận thức mới về cấu trúc cơ thể và sinh lý của cô bé.
Em gái bây giờ còn rất nhỏ, kinh nguyệt cũng chưa đến, chỉ có thể hôn, ôm, sờ.
"Ư..."
Tần Khanh trơ mắt nhìn anh trai xoa bóp, xoa bóp rồi đột nhiên cúi đầu liếm vào chỗ hơi nhô lên của cô bé.
Cái lưỡi thô ráp như một cái gai nhỏ cọ xát vào chỗ hơi nhô lên của cô bé, trong miệng anh ta, nó dần dần trở nên cứng, đầu nhô lên ngứa ngáy, ngứa ngáy dần lan khắp toàn thân, có chút thoải mái.
Tần Khanh dần dần nhắm mắt lại, cũng không ngăn cản anh trai, trong mắt cô bé, anh trai chỉ đang giúp cô bé giảm đau, cô bé cảm thấy thoải mái, liền ôm lấy anh trai, dựa dẫm, để anh trai muốn làm gì thì làm.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng có quy luật vang lên, Tần Trừng ngẩng đầu lên, thấy em gái mình đã ngủ say sưa.
——————————
Ngày hôm sau, Tần Khanh như ý nguyện đến công viên giải trí mà cô bé đã mong nhớ từ lâu.
Tần Trừng dắt cô bé, cô bé nhảy nhót như một con chim họa mi, suốt đường đi thấy gì lạ cũng ồ ồ không ngừng.
Hôm nay Tần Trừng có khá nhiều cuộc điện thoại, vừa nghe điện thoại xong, quay lại đã không thấy Tần Khanh đâu, anh ta hoảng hốt, vội vàng đi tìm.
"Anh trai...!Em bé ở đây."
Tần Trừng dừng bước, theo tiếng gọi nhìn lại, Tần Khanh vẫn vô tư vẫy tay với anh ta, cười như một đóa hoa, trên tay cầm cây kem không biết ai đưa cho.
Anh ta bước nhanh tới, vẻ mặt u ám nhìn nụ cười của cô bé, một tay đánh vào tay cô bé đang cầm cây kem, cô bé đau đớn, cây kem rơi xuống đất.
"Ai cho phép em chạy lung tung? Ai cho đồ gì em cũng ăn bừa? Anh không mua cho em hay không cho em ăn à?"
Giọng anh ta nghiêm khắc, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng với cô bé, bây giờ lại lạnh lùng nhìn cô bé.
Nụ cười trên mặt cô bé cứng đờ, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt, miệng mím lại, chớp mắt đã rơi xuống những hạt đậu vàng.
"Khóc? Em còn mặt mũi mà khóc à? Em có biết vừa rồi anh trai lo lắng thế nào không, nếu như..."
Anh ta không nói tiếp được nữa, nghĩ đến nếu như em gái thực sự xảy ra chuyện gì, không tìm thấy nữa, anh ta đau lòng như cắt.

Anh ta đột nhiên ôm chặt cô bé đang khóc thành người nước mắt vào lòng, tay anh ta run rẩy, ôm chặt cô bé, ấn đầu cô bé vào ngực mình.
"Em bé, xin lỗi, anh trai không nên hung dữ với em, sau này đừng chạy lung tung một mình nữa được không? Đừng để anh trai lo lắng nữa được không?" Anh ta hơi cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng giọng nói của anh ta lại run rẩy.
"Ư...!Em bé biết lỗi rồi...!Ư...!Không dám nữa..."
Anh trai chưa bao giờ hung dữ với cô bé như vậy, có thể thấy anh trai tức giận đến mức nào, nhất định là cô bé đã làm sai điều gì đó, khiến anh trai tức giận như vậy.

Tần Trừng đè nén sự kinh hoàng trong lòng, kiên nhẫn dạy bảo cô.
Tần Khanh vừa khóc vừa nghe, nghe xong thì đảm bảo sẽ không để anh trai lo lắng nữa.
Sắc mặt Tần Trừng mới dịu lại, "Thế kem thì sao? Ai cho em kem?"
Tần Khanh nức nở giải thích, "Là...!là McDonald's, mua một tặng một, có một chị muốn ăn kem nhưng chị ấy chỉ có một mình, thấy em ở bên cạnh nên...!đã cho em."
Cô không nói, là cô nhìn chằm chằm vào kem của người khác với vẻ muốn ăn, cuối cùng cô gái kia mới đưa cho cô.

"Sau này không được phép ăn bừa bãi đồ người khác cho, nghe rõ chưa?"
Tần Khanh nào dám làm càn trước mặt anh trai, gật đầu, nói đã nghe rõ.
Tần Trừng lại nói một tràng dài về những vụ bắt cóc trẻ em, dọa cô sợ tái mặt, lại một lần nữa đảm bảo, sau này đi đâu cũng sẽ nói với anh trai, báo cáo với anh trai, không đi chơi lung tung nữa.
Tần Trừng hài lòng, khóe miệng hơi cong lên, lúc này mới nở nụ cười dịu dàng với cô.
Còn đưa cô đến McDonald's, mua kem cho cô, cô cười tít cả mắt, liên tục nói yêu anh trai nhất.
Khóe miệng Tần Trừng cũng cong lên ngày càng rộng, lặng lẽ nhìn cô, sự cưng chiều trong mắt sắp tràn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận