Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ


Dưới ánh đèn cung đình mờ, Tiết Chi cúi đầu nhìn người vẫn đang ôm cánh tay mình không buông, y muốn nhìn xem lại to gan như vậy? Đụng trúng y không quỳ xuống xin tha mà còn đứng yên ăn vạ.


Nhưng khi ánh mắt y vừa dời xuống thì trong nháy mắt biểu tình trên mặt thay đổi.


Trình Ấu Dung sắc mặt tái nhợt, nhìn y chằm chằm không chớp mắt.


Tấc An bước lên một bước xem thử, vừa thấy công chúa cũng sợ hết hồn, "Thập tam, thập tam điện hạ, sao lại là người? Nô tài có mắt không tròng, tội đáng muôn chết!"

Hắn quỳ mọt trên đất thỉnh tội, vừa rồi hắn lại dám mắng thập tam công chúa, thật là to gan lớn mật, sao hắn dám?

Tiết Chi giơ tay nắm lấy cánh tay Trình Ấu Dung, kéo nàng ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: "Điện hạ, người đúng là âm hồn không tan.

"

Y thật đau đầu, sao đi đâu cũng có thể gặp phải nàng?

Y cứ tưởng nhóc điên này mất trí nhớ sẽ không quấn lấy mình nữa, bây giờ xem ra lại trầm trọng hơn.



Trình Ấu Dung mím môi bước lên, lại lao vào vòng tay Tiết Chi lần nữa.


Lần này hai tay nàng ôm chặt eo y, không cho y kéo nàng ra.


Tấc An quỳ trên mặt đất, hồi lâu không nghe Trình Ấu Dung lên tiếng, hắn trộm ngẩng đầu nhìn thử thì giật mình sợ hãi, vội nói: "Chưởng ấn, chưởng ấn, nô tài chợt nhớ ra có việc phải làm, nô tài về Tầm Hạc Cư trước! "

Vừa dứt lời, hắn lập tức vén áo choàng bỏ chạy không thấy bóng dáng.


Tiết Chi tức đến ngứa răng, cẩu nô tài đúng là không có nhãn lực, người phải đi là y mới đúng!

Y lạnh lùng nhìn bóng lưng Tấc An biến mất ở góc đường, sau đó cúi đầu nhìn Trình Ấu Dung, hỏi nàng: "Ngươi lại phát điên cái gì?"

Trình Ấu Dung ngơ ngác nhìn y chằm chằm, cũng không nói một lời, cứ nhìn đến nỗi làm y thấy hơi chột dạ.



Tiết Chi dời ánh mắt khỏi mặt nàng, ho nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy vai Trình Ấu Dung ra, cứ lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì.


Trình Ấu lại Dung ôm chặt y không chịu buông ra, dính lên người y như miếng bánh gạo.


Nàng tựa trán lên ngực Tiết Chi, nhẹ giọng nói: "Ta lạnh quá, ủ ấm cho ta đi.

"

Cơn sốt làm nàng choáng váng, đôi mắt mở to nhưng thực tế không nhìn rõ người trước mắt, nàng lại không nhịn được tiếp tục ho khan.


Tiếng ho yếu ớt vang lên trên hành cung lạnh lẽo, nghe hơi chói tai.


Tai Tiết Chi để trên vai nàng, cách một lớp y phục mùa đông, xương vai vẫn cộm lại tay y đau.


Ngón tay y co lại giữ bả vai nàng, lại không dùng sức đẩy nàng ra.


Gió nổi lên, thổi bay vạt áo choàng của Tiết Chi, như muốn khoác thêm lớp xiêm y cho người trong lòng y.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận