Hào Môn Tranh Đấu


Không nhận được sự đồng ý của Diệp Vũ, Hà Mẫn Chi không bỏ cuộc mà cười nhiệt tình nói: "A Vũ à, con còn trẻ tuổi, một mình sức yếu lực mỏng, làm sao có thể chèo chống một Diệp thị lớn như vậy? Chi bằng để chị con đến giúp, chị con vốn tính lương thiện lại học giỏi, còn là phó chủ tịch hội sinh viên, tới Diệp thị tùy tiện làm tổng giám đốc là được.

Đến lúc đó con chỉ cần ở nhà hưởng thụ, làm bà lớn…”

Sự xuất hiện đột ngột của Hà Mẫn Chi khiến cả ba Diệp và mẹ Diệp đều không vui, hai người nhìn nhau, ba Diệp có chút chột dạ quay đi.

Ánh mắt Diệp Vũ dần dần trở nên lạnh lùng, cô hơi nâng cằm lên, nhìn mẹ Diệp, lạnh lùng nói: "Mẹ, người giúp việc trong nhà mình đâu cả rồi? Về nhà con sẽ đuổi việc hết bọn họ! Ngay cả một con chó cũng không trông nổi, lại thả nó ra ngoài còn cắn càn như vậy.

Hôm nay may mà tâm trạng con tốt, lỡ như nó cắn phải những người quyền quý, nhà họ Diệp chúng ta lấy gì để bồi thường cho bọn họ đây?”


Nụ cười nhiệt tình của Hà Mẫn Chi lập tức cứng đờ, gần như đông cứng ở đó.

Nụ cười của Diệp Vũ càng lúc càng rạng rỡ hơn, cô quay lại liếc nhìn vệ sĩ và trợ thủ đang ẩn nấp trong đám đông, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mấy nhân viên bảo vệ nhanh nhẹn ở lối vào sảnh khách sạn, cong môi nói: "Hôm nay tôi đã bao cả khách sạn Tứ Nguyệt này, sao có thể tùy tiện để loại người thấp hèn này bước vào đây? Lỡ như bà ta vào trộm đồ thì sao...!Người đâu, mau ném bà ta ra ngoài!"

"Cô dám đối xử với tôi như vậy?" Hà Mẫn Chi vô cùng tức giận!

“Có gì mà dám với không dám?” Diệp Vũ chế nhạo, cô liếc nhìn vẻ lúng túng và do dự của ba Diệp, như muốn nhắc nhở: “Đừng quên, bà chẳng qua chỉ là một con chó trong nhà họ Diệp, từ khi nào mà một con chó cũng dám chạy ra khỏi nhà đến trước mặt chủ nhân mà diễu võ dương oai như vậy? Đừng tưởng rằng bà nội tôi lú lẫn chiều chuộng bà mấy ngày thì bà có thể vênh mặt mà quên mất mình là ai!"


"Không..." Hà Mẫn Chi biết mình không thể đắc tội Diệp Vũ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn đám bảo vệ xung quanh, trong mắt tràn đầy đe dọa và cảnh giác: "Tôi xem các người ai dám?"

Mấy nhân viên bảo vệ chầm chừ đứng ở đó không nhúc nhích.

Mấy nhân viên bảo vệ đều biết người phụ nữ tên Hà Mẫn Chi này, bà ta là khách quen của khách sạn Tứ Nguyệt, nghe nói phía sau được Diệp lão phu nhân chiều chuộng.

trước giờ luôn ra tay rất hào phóng.

Còn cô dâu hôm nay là đại tiểu thư và là người thừa kế của nhà họ Diệp, cô và người tình của ba cô không hợp nhau, hai người đối đầu rõ ràng là việc nhà của nhà họ Diệp...!Bọn họ chỉ là một đội bảo vệ nhỏ, dựa vào đâu mà tham gia vào?

"Chuyện gì vậy, phép tắc của khách sạn Tứ Nguyệt từ khi nào mà thay đổi hết rồi? Khách hàng không còn là thượng đế nữa rồi?" Khóe môi Diệp Vô cong lên một nụ cười, ánh mắt chuyển động, trong mắt dần dần toát ra khí lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận