Hàng Yêu Phục Anh



Dương Mộc Thanh đã trở về nhà của mình. Cô đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những ánh đèn từ nhà cao tầng khiến cảnh đêm thêm lung linh. Cô đưa lưng về phía A Đào và Lục nhi.



*Đây là tầm nhìn từ tầng 20 của chung cư mà mình đang ở.

Lục nhi đã hấp thụ linh khí từ người cô truyền đến nên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn không lo việc bản thân mình bị trọng thương. Việc hắn lo lắng nhất chính là chủ nhân đã biết hắn không phải là nữ. Nói đúng hơn là việc cô bị lừa dối suốt từng ấy năm qua.

Dương Mộc Thanh đã đứng đó được một lúc rồi xoay người đối diện trực tiếp với hai người họ.

Ánh mắt không biểu đạt rõ cảm xúc hiện tại của cô là gì. Ngay cả giọng nói có bảy phần lạnh lùng và ba phần xa cách.


- Có vui không?

A Đào nhìn cô và Lục nhi im lặng cúi đầu.

- Ta hỏi ngươi lừa dối ta như vậy có thấy vui không?

- Thần không dám!

Lục nhi dè dặt trả lời.

- Ha! Hay cho câu không dám. Tốt nhất ngươi cho ta một lời giải thích rõ ràng. Còn không thì cút về Lục Thiên Châu.

Lục nhi như đang hồi tưởng lại chuyện năm đó mà chậm rãi kể lại.

- Cô là con gái thất lạc bên ngoài nhiều năm của Thế Đế. Cho đến khi nhận lại người và gia nhập vào gia tộc thì nội bộ thực chất đang chia năm xẻ bảy. Vì để thăm dò tâm ý của người có đang hướng về phe phái nào không nên đã sắp xếp người hầu đến bên cạnh làm tai mắt. Nhưng tính tình cô lại thất thường hay đổi nô tỳ thân cận cho nên Thế Đế mới quyết định cử tôi đến bên cạnh cô. Lần đó cô rơi vào bẫy của Ma Tộc không gọi được chi viện cũng chính là do Thế Đế đã sắp đặt sẵn từ trước.

- Cho nên ngươi xuất hiện ở đó không phải là trùng hợp? Nhưng tại sao lại lấy thân phận nữ nhi?

- Vì Thế Đế cho rằng nếu lấy thân phận nam nhi tiếp cận cô sẽ đề phòng và dè chừng ta. Đúng lúc bên cạnh cô lại không có ai hầu hạ nên đã thành công xin cô giữ ta lại bên mình.

- Sau đó ngươi ở bên cạnh giám sát ta và âm thầm báo tin cho lão?

Lục nhi im lặng như ngầm thừa nhận. Cô lại hỏi tiếp.


- Ngươi không thấy mệt à?

- Thật ra thần đã không làm bồ câu cho Thế Đế từ lâu rồi.

- Vì sao? Sau một thời gian theo dõi lão ta phát hiện đứa con gái này rất vô dụng không tiềm ẩn mối nguy hiểm nên đã từ bỏ? Các vị trưởng lão một mặt nói ta là đại tiểu thư xứng đáng kế thừa Lục Thiên Châu nên tỏ rõ thái độ ủng hộ ta nhưng thực chất chỉ lợi dụng cái danh mà thôi. Vậy mà người làm cha như lão ta còn muốn đối đầu với con gái. Không! trong lòng ông ấy chỉ có mỗi Dương Tam Điềm là con gái. Haha thật nực cười! Ông ấy chẳng bao giờ đặt ta vào trong mắt. Kể cả việc ban hôn cũng không nghĩ đến tâm tư của ta.

Dương Mộc Thanh hít sâu một hơi rồi quay lưng lại tiếp tục nhìn cảnh đêm trước mặt. Một lúc sau, như đã ổn định lại tâm trạng cô mới nhàn nhạt hỏi tiếp:

- Vì sao phải là ngươi?

Đúng vậy, bên cạnh lão có bao nhiêu người nhưng sao lại cử anh đến bên cô?

- Vì ta cam tâm tình nguyện!

Ánh mắt Lục nhi hoàn toàn đặt vào bờ vai bé nhỏ của cô. Lần này hắn không chần chừ mà trả lời. Như thể hắn luôn muốn nói điều trong lòng này rất lâu rồi.

“Khụ…khụ…khụ” Lục nhi ôm ngực cố gắng giữ cho âm thanh không thoát ra ngoài nhưng không thể. A Đào đưa ống trúc đến trước mặt hắn. Nhưng hắn lại gạt qua một bên cố gắng nói thêm sự tình phía sau đó:


- Khi theo cùng cô về cung điện ta chưa hề làm gì có lỗi với cô cả. Những lần đưa tin cho Thế Đế chỉ đơn giản là cô thích làm gì, thích ăn món gì và thích đi chơi ở nơi nào. “Khụ…khụ” sau khi được cô tín nhiệm ta đã cắt đứt liên lạc với lão ta chỉ một lòng muốn ở cùng cô mà thôi. “Khụ…khụ…khụ”

Sắc mặt Lục nhi đã trắng bệch đi, cô không chịu nổi nữa mới quay lại lên tiếng:

- Đã ho như gà khạc rồi mà còn nói nhiều!

Dương Mộc Thanh đi đến đỡ tay hắn rồi thu lại thành sợi dây thường xuân. Bàn tay cô sượt qua thân dây một chút rồi tuỳ ý vấn lên đầu.

- A Đào ngươi có biết chuyện này không?

- Ta mà biết sớm đã tố cáo hắn rồi.

Cô nghe câu trả lời liền bật cười vui vẻ. Tâm trạng cũng có chút phấn chấn trở lại. Ít ra cô vẫn còn có người muốn được ở bên cạnh mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận