[full_free]_kim nhật bất nghi

Hắn giữ chặt nàng, hạ thân hẩy mạnh lên rồi buông ra, côn thịt nóng bỏng cứng như cục sắt, mỗi cú hẩy lên đều chọc vào tận tử cung của nàng, mỗi lần hắn đẩy mạnh vào làm bên trong công chúa vừa sướng vừa khó chịu. Nàng gật đầu liên tục, tự điều chỉnh tiết tấu để thích ứng với sự giao hợp này, thong thả cử động lên xuống theo động tác cưỡi ngựa.
 
Cuối cùng cũng không còn bị trướng nữa, công chúa nhẹ nhàng vặn eo, dần dần cảm nhận được khoái cảm dâng trào.
 
Bị nàng cưỡi dưới thân, có thể nhìn thấu mọi cảm xúc của nàng, công chúa mềm mại hơi híp mắt, hàng mi dài rủ xuống che đi ánh mắt sáng trong, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, bầu ngực đong đưa lắc lư theo luật động cơ thể, trắng nõn, mềm mại, quả anh đào tươi mọng câu lấy linh hồn hắn.
 
Hắn giơ tay chộp lấy đôi bồng đào đẫy đà kia, không ngừng nhào nặn bóp thành một khối, hai quả hồng mai đỏ mọng nở rộ trên núi trắng càng ngày càng cứng.
 
Bức tường thịt trong động không ngừng ép vào trong, cự long không có cách nào thở được, tựa như có thứ gì đó sắp phun trào nhưng vẫn đâm mạnh vào không chịu phóng thích, thân rồng càng phồng lên, không gian trong hang càng lúc càng nhỏ.
 
"Công chúa ... Trĩ Nhi ... " Hắn như đang trong giấc chiêm bao, tay xoa xoa bộ ngực mịn màng, hạ thân không ngừng dùng sức đẩy lên.
 
"Trĩ Nhi có yêu ta không?" Hắn thì thầm trong vô thức.

 
Công chúa không nghe rõ, thở gấp hỏi: "Cái ... cái gì ... "
 
Tạ Phi tỉnh táo lại một chút, như thể có ai đó đã chọc thủng nơi tối tăm trong nội tâm của hắn, lần đầu tiên trong đời hắn bị thất thố, không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cắn răng đột nhiên giã vào mạnh bạo, hung hăng đụ nàng.
 
"Ưm ... Nhẹ thôi, nhẹ thôi." Công chúa bất lực khóc nức nở, "Cắm hỏng rồi."
 
“Không hỏng đâu." Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, nâng eo nàng lên tiếp tục vận động kịch liệt, lần nào cũng cắm vào nơi sâu nhất của nàng: "Nàng sẽ thấy càng cắm càng thoải mái, càng cắm càng phóng đãng, càng cắm càng muốn."
 
Công chúa bất lực lắc đầu, trong nháy mắt bị một cỗ khoái cảm đánh úp, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống ngực hắn, nàng siết chặt thân dưới, ngậm chặt côn thịt của hắn trong cơ thể mình, bảo hắn không được nhúc nhích.
 
Chất lỏng đặc sệt nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất, công chúa run rẩy, tiết ra càng nhiều xuân dịch hơn, hỗn dịch ái tình trộn lẫn với tinh dịch trắng dục, lấp đầy huyệt động nhỏ hẹp.
 
Long căn của hắn vẫn chưa mềm lại nên cũng không vội rút ra, ôm chặt công chúa vào ngực mình.
 
Nhịp tim của hai người đập thình thịch không ngừng, cả người ướt nhẹp mồ hôi, da thịt họ dán lên nhau, không thể tách rời, mồ hôi hòa quyện vào nhau.
 
Bàn tay to lớn của hắn đặt lên xương bướm trên lưng nàng, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai nàng.
 
"Công chúa sinh cho thần một hài tử đi."
 
Cao Trĩ nghe vậy giật mình, giãy dụa muốn thoát ra khỏi người hắn, bên dưới hạ thân họ vẫn đang dính chặt, Tạ Phi lại đưa tay ôm nàng vào lòng, một tay nhẹ nhàng chạm vào cái bụng mịn màng trơn bóng của nàng: "Đừng uống thuốc tránh thai nữa."

 
Sắc mặt nàng hơi khó coi, may là đang bị hắn ôm vào ngực nên hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng.
 
Người trong lòng im lặng không đáp lời, môi Tạ Phi mấp máy, nhưng vẫn nuốt lại lời muốn nói ra.
 
Tạ Phi không thích nói những chuyện vẫn chưa chắc chấn, hắn vẫn chưa chuẩn bị xong sính lễ để cầu hôn nàng, bây giờ nói chuyện cũng không có ý nghĩa gì, tốt hơn là chờ thêm một đoạn thời gian.
 
U cốc của công chúa lần lượt tuôn ra chất lỏng dính nhớp, tiểu huyệt chưa hoàn toàn đóng lại sau trận mây mưa như vũ bão vừa rồi, Tạ Phi vươn tay đến chỗ giao hợp của hai người, úp tay vào cửa động, ngăn không cho chất lỏng tiếp tục chảy ra.
 
Đêm đã khuya nhưng tể tướng không có ý định đứng dậy ra về, công chúa đẩy đẩy hắn ra, ám chỉ: "Đã trễ lắm rồi."
 
“Ừm." Hắn đáp lại rồi lại hỏi: "Gọi người chuẩn bị nước, thần và công chúa cùng tắm được không?"
 
Chẳng lẽ hắn có ý ngủ lại Trường Nhạc Cung sao?
 
Cao Trĩ nhu nhược đáng thương nhìn hắn: "Hôm nay không tiện."

 
Ánh mắt nàng long lanh, giọng nói mềm mại, tựa như đang cầu hắn, Tạ Phi hỏi đùa: "Hôm nay không tiện thì ngày nào tiện?"
 
Hắn si mê nghịch mái tóc đen của nàng, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: “Ta càng muốn ngày ngày cùng Trĩ Nhi hưởng lạc thú nhân gian."
 
Cao Trĩ bị hắn dọa đến suýt khóc, đã có tin đồn trạng nguyên qua đêm ở Trường Nhạc Cung, nếu lại người nhìn thấy tể tướng cũng ngủ Trường Lạc cung thì thanh danh của nàng phải vứt đi đâu?"
 
Nhìn mắt nàng rưng rưng như sắp khóc, Tạ Phi không đành lòng trêu chọc nàng nữa, đứng dậy mặc y phục vào.
 
“Nhớ nói với bệ hạ về chuyện xây phủ của công chúa."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận