Em Thích Nắng Anh Thích Mưa

Nghe vậy, Hoa Châu có chút đờ đẫn như không thể tin được lời mà anh nói ra với mình. Trong lòng chợt có cảm giác lâng lâng khó tả.

"Ai đút? Tự anh đi mà đút! "

Vừa nói dứt lời, Hoa Châu liền cách xa anh thêm vài chút, chân mày Dịch Tử Nghiêm khẽ chau lại.

Cô lùi bao nhiêu anh xích lại gần bấy nhiêu, cho đến khi Hoa Châu đã ngồi đến mép ghế anh liền áp sát khiến cô không kịp phòng thủ.

Mắt thấy gương mặt anh gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở, Hoa Châu lập tức đứng dậy.

“Dịch Tử Nghiêm, anh thực ra không có ý muốn nói chuyện đàng hoàng đúng không? Được rồi, nếu vậy tôi sẽ đi tìm Đới Minh Duy, ít ra anh ta còn mời trà và nói chuyện tử tế.”

“Chúng ta hôm nay về nhà đi.”


Một câu nói chẳng thể nào ăn nhập với tình huống, dường như Dịch Tử Nghiêm chẳng bận tâm lắm những điều Hoa Châu nói.

Ánh mắt anh dán chặt vào thân hình quyến rũ, khóe môi mỉm cười trông phóng khoáng vô cùng.

“Nhà?”. Hoa Châu ngơ ngác hỏi.

Không đáp lại cô ngay, anh nhìn cô với nét mặt sâu xa, dường như đáy mắt có thứ gì nhen nhóm nhưng bị kiềm chế lại.

“Nhà bố Hoa.”

Hoa Châu không ngờ anh lại muốn về nhà bố của cô. Quả thực cũng lâu lắm rồi, do tính chất công việc nên một năm cô chỉ về thăm được một hai lần.

Vừa khéo năm nay chưa về thăm lần nào.

Vốn lịch trình năm nay còn dày đặc hơn năm ngoái, cô cũng chưa nghĩ đến việc sẽ về nhà thăm bố.

Mà nghĩ tới đây cũng là lạ. Từ tối qua đến giờ đã gần đến trưa rồi mà không thấy Tiểu Ngạn gọi điện ráo riết như thường ngày.

Nhìn về phía người đàn ông trên ghế đang lắc lư chân, vô tư ăn hoa quả. Dường như Hoa Châu hiểu ra được phần nào. Dù không biết anh có quyền hạn lớn đến mức nào nhưng cũng có vẻ có tiếng nói cộng với việc mấy lần trước bắt quả tang Tiểu Ngạn lén lút đằng sau với anh.


Xâu chuỗi lại cũng có thể hiểu được đại khái những sự việc kì lạ này rồi.

Hóa ra lần giáo huấn đợt trước của cô với Tiểu Ngạn chỉ là trò đùa. Không biết anh đã đưa ra điều kiện gì mà lại khiến Tiểu Ngạn, một đứa khá cứng đầu đứng về phe mình như vậy.

Hoa Châu day day chán, cô bắt đầu thấy nhức nhức cái đầu. Mọi thứ dường như bị đảo lộn rồi lại quay về trật tự rồi lại bị đảo lộn. Tất cả như một mớ lùm xùm.

Cầm điện thoại lên, một tin nhắn gửi tới. Là Tiểu Ngạn.

“Đại minh tinh của em ơi, mấy ngày này không có lịch trình gì đâu nhé. Thế cho nên chị nhớ tranh thủ tận hưởng và đi du lịch đâu đó với Người Thương đi. Cơ hội không đến lần nữa đâu.”

Khóe mắt giật giật. Lại còn " người thương" nữa. Quả nhiên mấy người là một giuộc với nhau.

Hoa Châu mất bình tĩnh, cô ném điện thoại cho Dịch Tử Nghiêm mà không thèm nhìn, nhìn thấy tin nhắn trong máy cô, anh mỉm cười giở thói lưu manh.

“Đại minh tinh đây đưa cho tôi đọc tin nhắn là có ý gì nhỉ?”


Lúc này thực sự không chịu được nữa, cô lườm anh nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến đáng sợ.

“Là việc của mấy người làm ra đấy còn gì. Thật không thể hiểu nổi, tôi có bận nhưng không mệt không nhất thiết phải dùng mấy cách này để cho tôi thất nghiệp đâu.”

Dịch Tử Nghiêm bật cười, thất nghiệp á? Đúng là chỉ có cô mới nghĩ được vậy. Nhớ lại hồi còn hẹn hò, Hoa Châu đích thực là cô gái cuồng đi tìm việc. Nếu không có công việc nào để làm, cô sẽ xà vào lòng anh nhõng nhẽo " Em thất nghiệp rồi, là thất nghiệp đấy. Anh lo mà nuôi em đi".

Ngày ấy và bây giờ cũng không khác nhau là mấy. Nghĩ đến việc cô vẫn là Hoa Châu tính cách trước sau như một không hề đổi thay dù môi trường công việc đầy rẫy sự giả dối khiến tâm tư anh dễ chịu.

“Là vì người thương muốn đi chơi đó. Dẫn người thương đi chơi đi.”

Không hiểu thế nào, rõ là anh cố tình bắt trước nhại lại cách nói ngày ấy của Hoa Châu nhưng đến anh nghe còn nổi hết da gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận