Đừng yêu thầm tôi

Chuyến đi chơi khám phá mật thất này đã làm cạn kiệt hết sự nhiệt tình của mọi người trong suốt cuối tuần.
 
Vậy nên, sáng thứ hai đi làm, trên mặt ai cũng là biểu cảm ‘tôi rất mệt đừng nói chuyện với tôi’, đến cả người luôn tràn đầy sức sống như Cố Thanh Từ đã nằm bò ra bàn ngay khi vừa mới đến công ty.
 
“Em Kiều, nhìn em thật là rạng rỡ quá đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ô Kiều đang cầm cốc nước đi tới thì nghe thấy Cố Thanh Từ hâm mộ nói.
 
Ô Kiều chớp chớp mắt: “Có ạ?”
 
Cô nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên hỏi: “Mọi người đều làm sao thế?”
 
“Đừng nói nữa, chị đi chơi mật thất về, ban ngày còn đỡ, vừa đến tối là chị lại cảm giác trong nhà vệ sinh có tiếng động, bên trong vách tường cũng có tiếng động. Hôm qua chị kiểm tra cửa với cửa sổ ít nhất ba lần đấy.”
 
Cố Thanh Từ giơ ba ngón tay ra.
 
Cao Lĩnh ở góc khác nói: “Hóa ra cô cũng thế, vậy mà tối hôm qua cô còn mắng tôi nhát gan.”
 
“Ít nhất thì tôi cũng không sợ hãi rồi gọi điện thoại cho người khác, quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Lĩnh: “Lúc tôi rủ cô chơi game cô cũng vui lắm còn gì?”
 
Ô Kiều nhìn hai người bọn họ bắt đầu đấu võ mồm như thường ngày.
 
Trong lúc bọn họ cãi nhau xem ai mới là người đề nghị chơi một trăm triệu ván game, rốt cuộc thì Ô Kiều cũng không nhịn được, nói: “Hai anh chị, tháng sáu là mẫu giáo Tiểu Hồng Hoa tuyển học sinh mới, em chân thành đề nghị, hai người nên đi đăng ký đi.”
 
“Ha ha ha.” Một tiếng cười dài vang lên bên cạnh.
 
Thời Thần giơ ngón tay cái về phía cô: “Em Kiều, cà khịa hay lắm. Anh ngứa mắt hai người này từ lâu rồi.”
 
“Ấu trĩ đến mức anh không thèm làm bạn với họ.” Đàn Khải uống một ngụm cà phê.
 
Đúng lúc Kha Tiêu – người ngồi bên cạnh anh ấy - tới công ty, Đàn Khải chỉ vào bàn: “Tiêu Bảo, tôi mang cà phê cho cậu này.”
 
Kha Tiêu bỏ túi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Không phải là tôi đã bảo là đừng mua cho tôi rồi à?”
 

“Hết cách rồi, tại trong tim tôi có cậu đó.” Đàn Khải vừa cắn ống hút vừa cười với Kha Tiêu.
 
Ô Kiều đã vào công ty được hơn một tuần, cô đã hiểu rõ tính cách của các thành viên trong nhóm từ sớm.
 
Tính cách của Kha Tiêu là kiểu “cool ngầu”, bình thường đều không hay nói nhiều.
 
Sở trường của anh ấy là tính toán và kết cấu, cũng giống như Cao Lĩnh, đều là đại thần kỹ thuật.
 
Anh ấy và Đàn Khải vô cùng thân thiết, nghe bảo hai người họ là bạn cùng cấp ba.
 
Sau đó, tuy không học cùng một trường đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, hai người họ lại vô cùng kỳ diệu mà cùng vào Thời Hằng làm việc.
 
Tính cách của Đàn Khải thì hướng ngoại hơn, tướng mạo khôi ngô, sáng sủa, là kiểu “cún con” mà phụ nữ thời nay yêu thích.
 
Tuy tính cách của hai người họ trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng lại bù đắp cho nhau đến bất ngờ.
 
Thời Thần ngồi bên kia cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh ấy ném cái bút đang cầm trong tay: “Không thể ở trong công ty được nữa, trong nhóm có một cặp trẻ trâu thì thôi đi, lại còn có cả một cặp gay.”
 
Nói xong, anh ấy nhìn Ô Kiều, nói giỡn: “Em Kiều, hay là chúng ta cũng ghép thành một đôi đi.”
 
Lúc Thời Thần nói câu đó, Yến Thiên Phàm cũng vừa chấm công xong, đang đi tới chỗ họ, trong tay anh ấy còn cầm cái bánh sandwich.
 
Yến Thiên Phàm bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa thì đánh rơi cái bánh xuống đất.
 
Anh ấy sợ hãi nhìn Thời Thần – người hoàn toàn không biết sống chết, bỗng nhớ tới hôm thứ bảy. 
 
Anh ấy thật sự chỉ tốt bụng giúp Ô Kiều lấy bỏ thứ đang dính trên vai cô mà thôi.
 
Không ngờ lại gặp phải sự “chăm sóc” đặc biệt của lão đại.
 
Yến Thiên Phàm nhìn Thời Thần với ánh mắt thông cảm, thầm nghĩ không biết có nên nhắc nhở Thời Thần hay không.
 
Kết quả, Yến Thiên Phàm vừa mở miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.
 
“Cậu đứng chặn đường ở đây làm gì?”
 
Da đầu Yến Thiên Phàm tê rần, tuy rằng bình thường anh ấy cũng kính nể Trình Lệnh Thời như bao người khác, nhưng anh ấy chưa từng thấy sợ hãi như bây giờ.
 

Bởi vì Yến Thiên Phàm che ở đằng trước nên những người khác không phát hiện ra là Trình Lệnh Thời đã tới.
 
Thời Thần tiếp tục dõng dạc nói: “Vẻ đẹp của anh và em Kiều có thể đánh bại cả công ty. Chúng ta cứ gọi luôn là cặp đôi vô địch nhá.”
 
“Mẹ nó, ngu si.” Cao Lĩnh chê bai.
 
“Hay là em Kiều nghĩ một cái tên khác đi?” Thời Thần cười hì hì.
 
Yến Thiên Phàm nhắm mắt lại, hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình huống phía sau
 
Nhưng hiển nhiên là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả anh ấy tưởng.
 
Bởi vì Yến Thiên Phàm có thể nghe thấy rõ tiếng cười lạnh nhạt, rõ ràng vang lên sau lưng anh.
 
Thấy Thời Thần còn không hay biết gì về tương lai của bản thân, thậm chí còn lôi kéo Ô Kiều tiếp tục thảo luận xem cặp đôi đẹp trai xinh gái này của họ nên tên là gì thì mới xứng với tên tuổi lẫy lừng của bọn họ.
 
Rốt cuộc, Yến Thiên Phàm cảm thấy bản thân phải làm điều gì đó.
 
Vậy nên, Yến Thiên Phàm đi thẳng đến chỗ Thời Thần, kéo cổ áo của anh ấy: “Không phải hôm qua cậu bảo tôi là thông số của dự án lúc trước có vài vấn đề à? Đúng lúc tôi nhớ đến một dự án mà hai chúng ta cùng làm, cậu đến phòng để tài liệu tìm với tôi một lát.”
 
Đừng nhìn bình thường Yến Thiên Phàm là người rất điềm đạm, nhưng lúc này lực tay của anh ấy lại lớn đến mức làm người khác kinh ngạc, anh ấy thực sự xách Thời Thần lên rồi đi mất.
 
“Lão Yến sao thế này?” Đàn Khải uống một ngụm cà phê.
 
Bởi vì Yến Thiên Phàm là người lớn tuổi nhất trong nhóm bọn họ, vậy nên mọi người đều quen gọi anh ấy là “Lão Yến”.
 
Cao Lĩnh lắc đầu: “Chơi xong một ván mật thất mà mọi người đều có thêm không ít tật xấu.”
 
“Chào buổi sáng, kiến trúc sư Trình.” Ô Kiều bỗng mở miệng nói.
 
Cao Lĩnh nhìn Ô Kiều, thở dài bất đắc dĩ: “Em Kiều, em cũng học hư rồi, đã biết lấy lão đại ra dọa bọn anh rồi đấy.”
 
“Thế à? Nhưng tôi thấy hình như cậu đâu có bị dọa.”
 
Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng Cao Lĩnh.
 

Cao Lĩnh bị dọa sợ, nhảy dựng lên khỏi ghế dựa, anh ấy quay đầu nhìn Trình Lệnh Thời: “Lão đại, sao anh lại tới đây?”
 
Trình Lệnh Thời nhìn anh ấy, nhếch miệng: “Sao thế, tôi tới công ty làm mà còn phải báo trước với cậu à?”
 
“Tôi không có ý này.”
 
Cao Lĩnh đứng nghiêm y như học sinh tiểu học đi học bị giáo viên bắt lỗi.
 
“Được rồi, chuẩn bị đi, 10 giờ bắt đầu họp.” Trình Lệnh Thời lạnh nhạt nói.
 
Ngay lúc anh định xoay người rời đi, Trình Lệnh Thời bỗng đột ngột quay đầu, nhìn thoáng qua bàn làm việc của Thời Thần thêm một lần nữa.
 
“Chờ Thời Thần về rồi nói cho cậu ấy” Trình Lệnh Thời chỉ vào cái bàn, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt bình thản: “Bàn của cậu ấy quá bẩn, ảnh hưởng tới bộ mặt của công ty, trừ 200.”
 
Mọi người: “…”
 
Bọn họ dám nói gì sao?
 
Thế là mọi người cung kính nhìn Trình Lệnh Thời đi vào phòng làm việc.
 
Ngay khi cửa kính phòng làm việc đóng lại, bọn họ nhìn nhau, vừa giật mình vừa ngơ ngác.
 
“À thì, Thời Thần bị lão đại ghim từ khi nào thế?” Cao Lĩnh khiêm tốn hỏi.
 
Đàn Khải không nói gì, bởi vì anh ấy đang bận dọn bàn.
 
Thật ra, nếu nhắc đến bàn làm việc bừa bộn, Đàn Khải xếp thứ hai thì trong nhóm không có ai xếp thứ nhất.
 
Kết quả, người xui xẻo lại là Thời Thần.
 
*
 
Mọi người thảo luận một lúc mà vẫn không ra được kết quả.
 
Nhưng khi những người khác đều đã ngồi vào vị trí của mình, ai làm việc nấy thì Cố Thanh Từ lại đột ngột trượt ghế đến cạnh Ô Kiều, ghé vào tai cô, nói: “Chị nhớ là ban nãy Thời Thần đùa muốn ghép cặp với em, có phải là chuyện đó bị lão đại nghe thấy rồi hay không?”
 
Phải công nhận là suy nghĩ của phụ nữ rất nhanh nhạy.
 
Mấy người đàn ông kia còn đang nghĩ không biết có phải là Thời Thần có lỗi sai gì trong công việc nên lão đại mới mượn cơ hội này để răn đe anh ấy hay không.
 
Chỉ có Cố Thanh Từ là lập tức liên kết chuyện này với Ô Kiều.
 
Ô Kiều đã mở máy tính lên, đang chuẩn bị tài liệu, cô nghe lời này thì ngước mắt: “Cái gì ạ?”
 

“Chắc chắn là lão đại đang ghen.” Cố Thanh Từ nói chắc như đinh đóng cột.
 
Ô Kiều cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị nói gì nghe đáng tin hơn đi.”
 
Tuy miệng cô nói lời phủ nhận, nhưng trong lòng cô lại nảy sinh chút cảm xúc không rõ ràng.
 
Giống như là hơi căng thẳng.
 
Có lẽ Cố Thanh Từ cũng thấy lời mình nói có hơi khó tin, nhưng cô ấy không bỏ cuộc, nói: “Nhưng em không thấy kỳ lạ à? Đúng là dạo này Thời Thần không làm gì khiến lão đại ngứa mắt cả, sao lão đại lại đột ngột phạt nặng cậu ấy?”
 
“Chắc chắn là có lý do gì khác.” Ô Kiều hòa nhã nói.
 
Cố Thanh Từ lại lắc đầu, cô ấy nói nhỏ: “Em vào muộn nên không hiểu mấy về tình hình trong công ty. Dù là lão đại hay là tổng giám đốc Dung thì đều là người không thích cắt xén của nhân viên, đặc biệt là lão đại, tất cả chi phí hoạt động, ăn nhậu chơi bời của nhóm chúng ta đều là do anh ấy tự bỏ tiền túi để chi trả.”
 
Thường thì chi phí cho hoạt động đoàn đội đều được lấy từ tiền phạt hoặc là tiền đóng góp của các thành viên trong nhóm.
 
Nhưng ở Thời Hằng, đặc biệt là ở nhóm của Trình Lệnh Thời, hầu như những chi phí này đều do anh bỏ ra.
 
Đây cũng là lý do nhóm của họ có tỷ lệ nhân viên từ chức thấp nhất công ty.
 
Theo một vị sếp giàu có, hào phóng, lại còn cực kỳ có tương lai như vậy, nào ai còn muốn chạy nữa?
 
“Hơn nữa, dự theo hiểu biết của chị đối với lão đại, anh ấy rất hiếm khi trừ tiền lương của chúng ta, có lẽ sếp cũng biết nô lệ tư bản tồn tại quá khó khăn. Ban nãy chị đã nghĩ, hình như Thời Thần là người đầu tiên trong nhóm được hưởng đãi ngộ này.” Dường như Cố Thanh Từ càng chìm sâu vào trong hồi ức, cô ấy cảm thán: “Chị thấy nhìn qua thì sếp trông giống như người rất kiêu căng, là con cưng của ông trời, đôi khi còn nói chuyện thẳng thắn đến mức làm người khác không biết phải chui đi đâu, nhưng anh ấy thực sự là người sếp tốt nhất, chưa từng tự cao, rất biết thông cảm cho khó khăn của cấp dưới.”
 
“Vâng, anh ấy vẫn luôn là người như vậy.” Ô Kiều nói.
 
Cố Thanh Từ nhìn cô bằng ánh mắt ‘chị biết ngay là em hiểu chị mà’.
 
Hai người không nói chuyện nữa, Ô Kiều chuẩn bị bắt đầu làm việc.
 
Từ sau khi Trình Lệnh Thời giao cho cô vẽ sơ đồ mặt bằng kiến trúc nhà ở loại nhỏ, cô lại lục tục vẽ các loại ống trung tâm, bãi đỗ xe.
 
Đó đều là kiến thức thiết kế cơ bản của kiến trúc sư.
 
Chỉ là, thường ngày Ô Kiều vốn rất dễ dàng tiến vào trạng thái làm việc nhưng lần này tâm hồn cô lại ở trên mây.
 
Cô nhìn chằm chằm vào máy tính, trong đầu óc lại toàn là những lời Cố Thanh Từ vừa nói.
 
Anh đang ghen sao?
 
Một Trình Lệnh Thời chẳng ai bằng như vậy mà cũng sẽ ghen?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận