Độc Tôn Tam Giới

Không giết được Giang Trần, dù khoác hoàng bào thì sao? Dù thành Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao?

Ngay cả thù của nhi tử cũng không báo được, đúng là vẫn còn chưa hết giận!

- Long Chiếu Phong, rửa sạch sẽ thủ cấp của ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ tới lấy.

Trong bầu trời đêm, thanh âm lạnh lùng của Giang Trần, phảng phất từ Thiên Ngoại truyền đến, bồng bềnh thấm thoát, thần bí khó tìm!

Cái gì gọi là biệt khuất? Tâm tình của Long Chiếu Phong giờ phút này, đã kêu biệt khuất.

Long Chiếu Phong hắn cả đời hoành hành ngang ngược, một đời kiêu hùng, hôm nay ngay cả Giang Sơn của Đông Phương nhất tộc, cũng rơi vào trong tay của hắn.

Thế nhưng mà, hắn lại vô kế khả thi cầm một thiếu niên!

Sỉ nhục, đây quả thực là thiên đại sỉ nhục.

- Truyền hiệu lệnh của ta, các lộ chư hầu đại quân tập kết, ta muốn thân chinh Giang Hãn Lĩnh! Ta muốn Giang gia biến mất khỏi bản đồ Vương Quốc, để cho huyết mạch Giang gia biến mất khỏi thế giới này!

Long Chiếu Phong triệt để nổi giận!

- Bệ hạ!

Rầm rầm, tất cả mọi người chung quanh đều quỳ xuống.

Nhạn Môn Hầu là cái thứ nhất nói:

- Bệ hạ, Giang Trần này, nhất định phải giết, Giang gia một nhà, nhất định sẽ tàn sát. Nhưng mà bệ hạ sơ định Giang Sơn, phải lên đại vị, định ra Càn Khôn. Như thế nhân tâm trấn an, thiên hạ quy nhất. Sau đó lại đi chinh phạt, tất nhiên là thế như chẻ tre, dễ như trở bàn tay.

- Xin bệ hạ trước lên Long tòa.

- Xin bệ hạ trước lên Long tòa!


Thanh âm đều nhịp, truyền khắp vương đô.

Long Chiếu Phong đăng cơ, sửa đổi quốc hiệu, chiêu cáo Vương Quốc!

Tin tức này, trong vòng một đêm, truyền khắp vương đô.

Trong lúc nhất thời, mấy gia vui mừng mấy gia buồn!

Những người ủng hộ Đông Phương nhất tộc kia, đều âm thầm thất vọng, bi quan.

Mà ủng hộ Long Chiếu Phong, thì bôn tẩu bẩm báo, một người làm quan cả họ được nhờ.

Trong Dược Sư Điện, cũng trước tiên nhận được tin tức, tất cả cao tầng dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp.

- Ta sớm nói, cùng Giang gia đi quá thân cận, không phải chuyện tốt gì!

Lam trưởng lão kia trước tiên đứng ra kêu gào.

- Lão Tam, xem ra sách lược kết giao của ngươi, rõ ràng sai rồi.

Nhị Điện Chủ Nhạc Quần, cũng đứng ra làm khó dễ.

- Tuyệt đối là sai, lần này Dược Sư Điện ta phiền toái. Lúc trước cùng Đan Vương Uyển tranh đấu, triệt để đắc tội chết Long Đằng Hầu rồi. Không đúng, hiện tại không gọi Long Đằng Hầu, có lẽ gọi quốc quân bệ hạ a.

Lại có một gã trưởng lão mở miệng nói.

Trong lúc nhất thời, tất cả cao tầng, thậm chí có hơn phân nửa, đều bắt đầu quở trách Kiều Bạch Thạch.

Ngay cả Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh, cũng không nghĩ tới sẽ có bắn ngược lớn như vậy. Phải biết rằng, những người này, ban đầu ở thời điểm Dược Sư Điện được lợi, đều là đem Kiều Bạch Thạch khoa trương lên trời a!

Lòng Kiều Bạch Thạch tràn đầy đắng chát, trong mắt mang theo một ít khổ sở chát chát, từ trên mặt những người này đảo qua.

Cái này là đồng liêu Dược Sư Điện? Cái này là huynh đệ xuất sinh nhập tử sao?

Lúc trước thời điểm Thần Tú Tạo Hóa Đan, Thương Hải Đan cùng Nhất Phật Tán xuất thế, những người này là thái độ gì? Nguyên một đám cười đến không ngậm miệng được, tán dương Kiều Bạch Thạch hắn anh minh, vì Dược Sư Điện lập công lớn.

Thế nhưng mà hôm nay, mới qua bao lâu, đã quên toàn bộ? Bởi vì Long Đằng Hầu đắc thế, có thể bẻ cong thị phi, đem công lao toàn bộ nói thành lỗi?

Phải biết rằng, ngắn ngủn mấy tháng, Dược Sư Điện ở trong ba loại đan dược này, đã nhận được lợi ích bằng ba năm trước mới có thể kiếm được.

Nói cách khác, tiền lời của Dược Sư Điện, trong thời gian ngắn lật ra gấp bội!

Cái này còn chưa tính thu nhập tương lai, cái kia đều là có thể thấy được.

Kiều Bạch Thạch tâm lạnh, ngữ khí đạm mạc:

- Nếu như các ngươi cảm thấy ta sai, vì sao hiện tại mới nhảy ra nói? Lúc trước thời điểm đẩy ra những đan dược kia, sao các ngươi không phản đối?

- Ngươi đây là thái độ gì? Nói ngươi hai câu thì có làm sao? Chẳng lẽ ngươi không biết là, hiện tại Dược Sư Điện chúng ta, chẳng khác gì là cái đinh trong mắt tân tấn quốc quân sao?

Nhị Điện Chủ Nhạc Quần trách mắng.


Lam trưởng lão cũng chanh chua nói:

- Hừ, cho là mình có chút công lao, liền không cho người nói? Theo ta thấy, ngươi đẩy ra những đan dược kia, là xuất phát từ tư tâm!

- Tư tâm?

Kiều Bạch Thạch nổi giận.

- Kiếm được tiền, ta bỏ hết vào túi của mình sao?

- Cái kia ai biết được?

Lam trưởng lão không chút nào khách khí.

- Đã đủ rồi!

Tống Thiên Tinh thấy song phương ồn ào, vỗ bàn quát.

Đại Điện Chủ lên tiếng, vẫn là rất có lực uy hiếp, nguyên một đám lập tức ngậm miệng lại, không nói cái gì nữa.

Kiều Bạch Thạch đứng lên, chắp tay nói:

- Đại Điện Chủ, chuyện này, Kiều Bạch Thạch ta không muốn tranh luận, ưu khuyết thị phi, lịch sử Dược Sư Điện sẽ bình luận. Ta là ngươi một tay dìu dắt, ngươi muốn xử lý ta, ta không lời nào để nói. Bất quá những người này... Hừ hừ, các ngươi không xứng!

Kiều Bạch Thạch cũng có ngông nghênh, những người này xưa nay không làm việc, có chỗ tốt thì nguyên một đám muốn thơm lây, xảy ra vấn đề, nguyên một đám trốn tránh trách nhiệm, muốn đem hết thảy đều đổ lên trên đầu Kiều Bạch Thạch hắn.

Kiều Bạch Thạch há là quả hồng mềm mặc cho bọn hắn đắn đo?

Tống Thiên Tinh than nhẹ một tiếng:

- Lão Tam, tình thế đảo ngược a. Nếu như Long Chiếu Phong không đoạt vị, dùng danh nghĩa đệ nhất chư hầu của hắn, Dược Sư Điện ta không sợ hắn. Thế nhưng mà...

- Đại Điện Chủ, ta đề nghị, giao Kiều Bạch Thạch ra. Hắn là đồng đảng của Giang Trần, đem hắn giao cho quốc quân bệ hạ, tuyệt đối có thể triệt tiêu cơn giận của hắn. Hơn nữa, quốc quân bệ hạ vừa đánh xuống Giang Sơn, Sơn Hà nghiền nát, lòng người bàng hoàng, thương binh vô số, cũng cần Dược Sư Điện chúng ta!

Lam trưởng lão đề nghị, quả thực là rút củi dưới đáy nồi.

- Ta thấy Lam trưởng lão đề nghị rất không tồi.


Nhị Điện Chủ Nhạc Quần cũng mở miệng.

- Ta cũng đồng ý đề nghị này.

- Ta đồng ý!

Một đám cao tầng, thậm chí có hơn phân nửa đều ủng hộ giao Kiều Bạch Thạch ra.

- Đại Điện Chủ, như vậy không công bình a? Tam Điện Chủ vì Dược Sư Điện lập công lao hãn mã, chẳng lẽ bởi vì cục diện chính trị thay đổi, công lao liền thành tội nghiệt?

Đây là bằng hữu của Kiều Bạch Thạch.

- Nói láo! Nếu như Kiều Bạch Thạch hắn thật sự lập công lao hãn mã, như vậy hiện tại Dược Sư Điện càng cần hắn đi lập công nữa! Hi sinh hắn, bảo toàn Dược Sư Điện, đây mới là công đức lớn nhất!

- Đúng vậy, muốn nói công lao, để cho Dược Sư Điện rời xa nguy cơ, cái này là công lao!

Những cao tầng này, hoàn toàn chính xác là không biết xấu hổ, những lời này, ngay cả Tống Thiên Tinh nghe cũng khó chịu.

Ngay khi đám cao tầng lải nhải, ồn ào túi bụi.

Trong hư không, bỗng nhiên truyền đến một tiếng chửi nhỏ:

- Đêm hôm khuya khoắt, gà nhà bôi mặt đá nhau, bộ dạng còn thập phần hăng say a? Còn để cho người nghỉ ngơi hay không?

Thanh âm già nua này, có một cỗ uy nghiêm để cho người không thể không phục.

- Là Thuấn lão lên tiếng?

Một gã trưởng lão giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận