Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang


"Có.

" Vừa rồi Ôn Nhạc cũng có nghĩ đến chuyện này, hiện tại người này nhất định rất đói bụng, lúc ăn cơm chiều, hắn có giữ lại chén cháo gạo lức của mình, bởi vì nghĩ đến, nếu người này nửa đêm tỉnh lại cũng có thể có gì đó để ăn.


Chờ cho một chén cháo thô ráp khó nuốt xuống bụng, Tống Duy An mới cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút, nằm lại trên giường chuẩn bị ngủ tiếp một giấc, có lẽ ngày mai tỉnh dậy, sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.


Vừa định ngủ góc chăn đã bị người xốc lên, một thân thể ấm áp chui vào trong, Tống Duy An cảm giác được sau khi đối phương nằm xuống liền có chút câu nệ mà đem thân thể súc đến bên cạnh mép giường, cũng liền an tĩnh nhắm mắt lại ngủ.


Ba ngày kế tiếp, cuối cùng Tống Duy An cũng có thể tận mắt chứng kiến lượng hô hấp của Tống lão bà, mỗi ngày từ sáng sớm liền bắt đầu đối với cửa phòng của hắn chửi bậy, lời khó nghe nào cũng đều có thể nói ra, Tống Duy An vốn dĩ bởi vì sốt cao mới hạ, đầu óc vẫn còn chút choáng, bị bà ta lớn tiếng chửi rủa lại càng thêm 'ong ong' khó chịu.


Ôn Nhạc vì để cho hắn có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, liền đem toàn bộ việc trong nhà ôm lấy, nào là giặt quần áo nấu cơm, nào là cho gà ăn còn gánh nước, bận đến nỗi chân không chạm đất, còn phải chống chọi với âm thanh ma quái của Tống lão bà mà đưa đồ ăn vào cho hắn.


Hôm nay Tống Duy An tỉnh lại, phát hiện trong nhà không có giọng nói lớn tiếng của Tống lão bà, thanh tịnh đến mức khác thường, nhìn thấy Ôn Nhạc bưng cháo đi vào, Tống Duy An nhịn không được hỏi, "Hôm nay có chuyện gì mà bên ngoài yên tĩnh quá vậy?"


"Là tộc, tộc lão và thôn, thôn trưởng.

"

Thôi được rồi, phu lang kỳ thật khá tốt, lớn lên thanh tú, tuy rằng tính cách có chút yếu đuối, nhưng cũng coi như hợp khẩu vị của hắn, chỉ có nói lắp là làm người nghe có chút khó chịu.


"Tộc lão và thôn trưởng?" Sau khi Tống Duy An nghe rõ đối phương nói gì, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, không lý nào đang yên đang lành mà tộc lão và thôn trưởng lại đến nhà họ Tống cả, luôn cảm thấy chuyện này nhất định là có liên quan tới hắn, "Có biết bọn họ tới đây làm gì không?"

"Tới nói, nói chuyện, chuyện phân gia.

" Ôn Nhạc vừa nói vừa lo lắng quan sát sắc mặt của đối phương, người này vừa mới tỉnh lại, nếu một hồi lại bị kích thích thì phải làm sao bây giờ.


Tống Duy An âm thầm nói một tiếng quả nhiên, Tống lão bà sao lại có lòng tốt cưới phu lang cho hắn, chỉ sợ là đánh chủ ý muốn đuổi hắn ra ngoài thôi.


"Có phải bọn họ chỉ muốn đem hai chúng ta phân ra thôi đúng không?" Mặc kệ thế nào, vẫn là phải biết rõ đang xảy ra chuyện gì, mới có thể nghĩ cách ứng đối.


"Ừ.

" Nghĩ tới đây, tâm tình Ôn Nhạc cũng có chút sa sút.


"Mình không rời nhà?" Nhà họ Tống sẽ không có lòng tốt đem đồ vật của nhị phòng nên được phân cho Tống Vệ An.


"Ừ.

" Ôn Nhạc gật đầu, giống như nghĩ đến chuyện gì mới bổ sung thêm một câu, "Một, một gian nhà cũ, ở, ở, thôn nam.

"

Tống Duy An đợi thật lâu cũng không nghe thấy thêm câu gì, đây là muốn dùng một gian nhà rách để đuổi hắn đi sao, "Không còn gì nữa à?"

"Không còn.

"

______________________________





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận