Điền Viên Cẩm Tú

Lúc về nhà đã gần một giờ chiều, Tử Đào và Tử Hiên cũng nấu cơm trưa xong. Thấy mấy người Tử La về, ba đứa trẻ ở nhà vui vẻ ra đón. Thấy ba người mua nhiều đồ như vậy thì hoan hô không ngớt. Tử La thấy

mọi người không bị hoàn cảnh sống thế này làm mất niềm tin, vẫn lạc quan yêu đời như vậy thì vành mắt lại bỗng dưng ửng đỏ.

Thế này thật tốt.

Ăn bánh ngô mà Tử Đào và Tử Hiên chuẩn bị cho bữa trưa xong, Tử Thụ đi trả Trần thẩm năm mươi văn tiền mượn lúc trước, cùng với một cân gạo và mười cán bột ngô. Sau đó cậu cùng Tử Hiên đi hái rau dại và kiếm củi. Tử Vi và Tử Đào ở nhà thêu thùa. Tử La và Tiểu Lục thì chơi với đám gà con.

Tử La nhìn Tiểu Lục lấy rau dại cho gà con ăn dưới bóng cây loang lổ, Tử Vi thêu khăn tay, Tử Đào thêu kim tuyến. Ánh nắng xuyên qua nóc nhà chiếu xuống sân, cảnh tượng yên bình thanh thản. Tử La bất giác chìm đắm trong cuộc sống bình an, chỉ mong năm tháng yên ổn, cả đời không lo không lắng.

Chạng vạng, hai người Tử Thụ mới về. Tử Vi và Tử Đào mau chóng đi làm cơm.


Tử Đào nấu cao lương, Tử Vi thì ép dầu, đảo mỡ heo trong nồi một lúc, mùi hương đã bay khắp cả vườn. Mùi thịt lâu lắm rồi mới được ngửi thấy khiến mọi người ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Ép dầu xong, Tử La nhìn thấy có một nửa là dầu, một nửa là tóp mỡ. Tử Vi quay sang hỏi Tử La: “A La, thịt nạc có thể xào lên ăn, vậy còn xương thì sao?”

“Xương này để nấu canh.” Tử La bắt đầu nói cách chế biến thịt nạc và canh xương heo cho Tử Vi nghe.

Cơm chiều hôm nay là bữa cơm ngon nhất, no nhất mà Tử La được ăn kể từ khi tới thế giới này. Trên bàn bày một bát thịt kho tàu, một bát thịt nạc rang, một bát canh xương heo lớn, cộng thêm một bát canh rau dại. Mọi người được ăn cao lương, ăn rau, ăn xong còn được uống một bát canh to, vô cùng hạnh phúc. Tử Hiên vừa ăn vừa xúc động: “Canh xương này ngon quá, tiểu muội, muội giỏi lắm.”

“Canh xương này không những ngon mà còn khiến chúng ta cao lớn hơn nữa.” Tử La nói. “Thật sao? Vậy ta phải uống nhiều một chút mới được. Tiểu muội, Tiểu Lục, hai đứa cũng uống nhiều vào.” Tử Hiền đáp.

“Oa! Canh xương thật sự là rất ngon, lại còn tiết kiệm nữa chứ.” Tử Đào cảm thán.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần những người khác không biết tác dụng của xương heo thì chúng ta vẫn sẽ được uống như thế này. Ngài mai chúng ta làm bánh chéo nhé, lấy thịt nạc và tóp mỡ còn thừa hôm nay, cộng thêm rau cải làm nhân bánh.” Tử La nói. Trước đó nàng có thấy trong đám rau dại mọi người hái về có cả rau cải, nghĩ đến bánh chéo nhân rau cải thì cơn thèm ăn lại nổi lên, thế là nàng đề nghị.

“Được, mai chúng ta sẽ làm bánh chéo.” Tử Vi nghe Tử La nói vậy cũng đồng ý ngay lập tức. Thấy các em mình được ăn uống ngon lành, nàng hạnh phúc không biết nói gì hơn. Dù có vất vả thế nào đi chăng nữa, chỉ cần mọi người được ăn uống no đủ, nàng cũng sẵn sàng chấp nhận.

Ăn cơm tối xong mới gần bảy giờ, Tử Thụ và Tử Hiên mang một căn thịt chưa nấu và rau thịt còn lại hôm nay treo bên giếng nước giữ tươi.


Mọi người rửa mặt xong, thấy vẫn còn sớm, sáu huynh muội liền kéo nhau đến phòng Tử La nói chuyện phiếm. Tử Thụ và Tử Hiên trò chuyện xem mai sẽ đi đầu hái rau dại, Tử Vi ngồi thêu thùa, ba đứa nhỏ nhất thì đùa giỡn với nhau. Tử La cảm thấy kể từ khi đến thế giới này, thân thể bị ngâm nước, tuổi tác cũng theo đó nhỏ đi. Bây giờ, nàng có thể thoải mái chơi đùa cùng mọi người rồi.

Đùa giỡn một lúc, Tử Đào bắt đầu giúp Tử Vi thêu thùa. Tử La ngồi xuống cạnh đại ca nói: “Đại ca, huynh có thể dạy muội đọc sách không?”

Tử Thụ nghe vậy thì hỏi: “A La muốn đọc sách sao?”

“Vâng, muội nghe nói trong sách có rất nhiều điều bổ ích, chờ muội học xong, muội có thể dùng những điều muội học được kiếm thật nhiều tiền.” Tử La nói.

“Tiểu nha đầu, sau muội lại biết những thứ học được trong sách có thể kiếm rất nhiều tiền?” Tử Đảo cười nói.

“Sao lại không? Tỷ không thấy những kẻ có tiền đều là người đọc sách sao? Làm gì có nhà giàu nào lại không biết chữ chứ, tỷ xem, không phải Đại Phong thúc trong thôn biết tính sổ sách nên tìm được việc ở trấn trên ư? Thế nên bây giờ những thứ trong sách là hữu dụng nhất. Nhị tỷ, ngay cả chuyện này mà tỷ cũng không biết sao?” Nói xong, nàng còn cố ý kích thích nhị tỷ.


“Sao ta lại không biết, ta chỉ đang đổ muội thôi.” Tử Đào đương nhiên không chịu nhận thua.

Nghe hai muội muội đối đáp, Tử Thụ ngẫm lại, nói: “Đương nhiên là đại ca có thể dạy A La. Trước kia Tử Hiên cũng theo ta học mà. Chỉ là kiến thức của đại ca có hạn, chỉ sợ sẽ không phải là một thầy giáo tốt.”

“Có gì đâu, đại ca, huynh cứ dạy bọn muội những thứ huynh biết trước. Những thứ không hiểu, chờ chúng ta có tiền sẽ để huynh và nhị ca đi học, học rồi lại về dạy cho bọn muội.” Tử La nói.

Lời này giống như một tảng đá quăng vào mặt hồ phẳng lặng, khiến tiết cả mọi người đều suy tư.

“Được, ngày mai ta sẽ dạy mọi người viết chữ.” Tử Thụ suy nghĩ một lát rồi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận