Đến Gần Em Chiếm Hữu Em


Cô kêu lên đau đớn, mưa lớn ướt đẫm cả người, chân trái cô đau dữ dội từ mắt cá chân đến đầu gối, cô đỡ dậy không được, đi cũng không thể, một người lẻ loi bất lực trong cơn mưa tầm tã giữa rừng sâu, sách vở trong tay của cô cũng bị dính bùn sau cú ngã vừa rồi, cô cố gắng bọc lại, che chắn cho đống tài liệu đó.


Cô thử nhấc chân bước đi nhưng cơn đau ở đầu gối ảnh hưởng đến toàn bộ dây thần kinh khiến cô không thể cất bước được.


Mưa lớn vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, nông thôn thưa thớt ít người, lại đang ở núi xanh bao quanh bởi làn mưa trắng xóa, làm sao có ai có thể đến giúp cô được!

Trình Nặc cố gắng đi bằng chân phải, giơ chân trái lên, đau quá! Có khi nào cô sẽ chết ở đây không? Cô tuyệt vọng suy nghĩ.


Hứa Đồng Chu bị Hứa Trạch kéo đi xem thứ không nên xem, cả đầu đều ong ong, không dám nhìn thẳng đôi nam nữ trần trụi quấn lấy nhau trên màn ảnh, bỏ hắn ở lại chạy trối chết về nhà.

Đầu óc cậu như bị mê hoặc, cậu càng không muốn nghĩ đến thì hình ảnh đó càng hiện lên rõ nét, trên đường núi về nhà, không biết trong đầu cậu chạm đỉnh bao nhiêu lần.



Anh lắc mạnh, muốn ném hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.

Thật xấu xa, mọi ảo tưởng của cậu đều quay lại giấc mộng buổi sáng có cô gái làn da trắng nõn! Tuy không nhìn rõ mặt nhưng trong tiềm thức của cậu biết người đó là ai!

Đang bước về phía trước thì đột nhiên tiếng sấm vang lên, trời sắp mưa, cậu nhớ mẹ đã phơi nhiều hạt đậu ngoài sân, một mình mẹ khó mà thu vào hết, cậu phải về nhà nhanh phụ mẹ mới được.


Vừa nghĩ cậu vừa đi vào đường tắt trong rừng rậm, con đường này chỉ có người trong thôn mới biết, từ rừng chuối này cậu chỉ cần đi bộ nửa giờ là có thể về đến nhà.


Cậu bước đi trong rừng sâu, bước đi càng lúc càng nhanh, khi ra khỏi cánh rừng cậu giật mình trong giây lát, trước mắt là một cô gái bị mưa xối ướt đẫm, đi khập khiễng như một bóng ma trên con đường vắng vẻ.


Trời mưa to khiến cậu không nhìn rõ, nhưng đôi chân thon dài trong chiếc quần jean ấy đã giúp cậu nhận ra ngay đây là cô giáo xinh đẹp đang ở nhờ nhà cậu, Trình Nặc!

"Chị Trình, sao chị lại ở đây?!" Hứa Đồng Chu nắm lấy tay cô, hét lên trong cơn mưa lớn.



Trình Nặc ngẩng đầu lên, thiếu niên trước mắt cũng ướt đẫm, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống, cô nghĩ mình không thể quay về được nữa, ai ngờ vào lúc này lại may mắn gặp được cậu.


Trình Nặc không giải thích vì sao mình lại ở đây, mượn lực nắm chặt tay Hứa Đồng Chu, "Chân tôi đau quá, không thể đi được.

"

Hứa Đồng Chu thấy cô không cử động được chân trái được, bế cô lên và sải bước về phía trước.


Trình Nặc bị cậu ôm, hai tay vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào lòng cậu như muốn trốn mưa, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng được cứu.


Hứa Đồng Chu bế Trình Nặc đi hơn nửa đường, dù có vẻ không bị nặng nhưng cẩn thận mới tốt, cậu không đi thẳng về nhà mà rẽ vào một góc đường khác, ở ngã ba đó có một căn nhà gỗ đơn giản, được xây trong làng vào những năm 1970 để dự trữ lương thực, sau cải cách mở cửa đã bị bỏ hoang, thỉnh thoảng một số người được đi bộ mệt mỏi sẽ ghé vào nghỉ ngơi.


Cậu đẩy cửa, bước vào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận