Đến Gần Em Chiếm Hữu Em


Trưa nay Từ Đồng Nhạc đã cầm theo một chiếc bánh bao đến trường, Hứa Đồng Chu cuốc đất ở xa nên cũng không vội trở về, vậy nên chỉ còn lại Vương Quế Chi và Trình Nặc.


Cô thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau luộc không tên, một chiếc bánh bao hấp màu vàng trong bát mỗi người, trong bát cô thì có thêm nửa củ khoai lang, Trình Nặc cảm thấy da đầu tê dại.


Tất nhiên cô hiểu rằng khoản trợ cấp 328 tệ chẳng là gì cả, hiện nay vật giá leo thang, dân thành phố còn choáng ngợp chứ nói gì đến làng quê miền núi nghèo khó này, dễ gì họ có thể mua được đồ ăn ngon chỉ với chừng đó trợ cấp?

Nhưng cô thật sự ăn không vào, khẩu vị bị nuông chiều sau 21 năm dễ gì nhanh chóng thích nghi được với sinh hoạt như vậy.



Cô không muốn Vương Quế Chi nhìn ra cảm xúc của mình, chỉ gục xuống cố gắng nhai đồ ăn như nhai sáp, có vẻ Vương Quế Chi không nhận ra cô không vui, vừa ăn vừa nói chuyện với cô.

Trình Nặc nghe không hiểu hết giọng địa phương lắm, vừa nghe vừa đoán rồi trả lời thím ấy, khó khắn lắm cô mới ăn được nửa cái bánh bao, cô cũng không muốn làm mình khó xử, đứng dậy nói mình no rồi, hơi ngại ngùng thu dọn bát đũa và về phòng trước.


Sau đó cô tổng hợp và phân loại tất cả sách giáo khoa thì hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.


Lúc này cô rất nhớ mẹ, nhớ Điền Mục, thậm chí nhớ cả người cha ngày thường luôn nghiên túc và cứng nhắc của mình, nhưng cô đến đây mới có ba ngày, sao có thể mất mặt trở về nhà được? Cô trằn trọc trên giường nhìn điện thoại, cuối cùng cũng dằn lòng nhịn xuống không gọi cho họ.


Trằn trọc một lúc, Trình Nặc ngủ thiếp đi, cũng không biết cô ngủ được bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện ầm ĩ, cô không hiểu họ đang nói cái gì, ồn ào như vậy cô cũng không ngủ dược, chỉ có thể ngồi dậy.

Đúng lúc này có người gõ cửa, là tiếng Vương Quế Chi: "Cô giáo Trình, cháu ra đây chơi lát đi, ở trong phòng một mình làm gì cho buồn bực.

"

Thím ấy nói bằng tiếng địa phương, nhưng để cô nghe hiểu nên nói khá chậm, tuy Trình Nặc không muốn nhưng cũng đứng dậy mở cửa.



Không mở cửa còn đỡ, mới mở ra bảy, tám phụ nữ chạy tới, có già có trẻ, vây quanh nhìn cô như con dâu mới, có vẻ như họ đang đánh giá cô, Trình Nặc nghe được một vài câu từ trong miệng họ như "đẹp quá", "sống sung sướng", "phong cách mới lạ",!

Đúng vậy, cô gái thành phố da thịt non mịn đến nơi thâm sơn cùng cốc này như từ trên trời giáng xuống, ai nhìn cũng thấy mới mẻ, ai nhìn cũng thấy thích, chưa kể ngoại hình của cô còn nằm trong top đầu trong số các người đẹp thành phố.


Mọi người lôi kéo cô cười hi hi ha ha hồi lâu, cô chỉ có thể xấu hổ cười ứng phó, sau màn xã goa qua đi thì mọi người mới vào chuyện chính, thì ra không phải vì họ lâu rồi chưa thấy giáo viên tình nguyện mới đến xem, mà là họ đến tìm cô để đi cửa sau, tuy ở nơi núi sâu nghèo khó nhưng họ cũng từng nghe qua "Tri thức thay đổi vận mệnh", không muốn bị cô giáo đối xử nặng bên này nhẹ bên kia nên tranh thủ đến làm quen để cô chiếu cố con em mình, dân quê nên không có quà cáp gì, họ chỉ có thể lân la nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ.


Tất nhiên, vẫn có một số người cho rằng con cái lớn lên thì nên đi kiếm tiền, đọc nhiều sách như cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, thà kiếm tiền để trong túi mà còn yên tâm hơn.


Trình Nặc cũng không có tham dự vào chủ đề này, chỉ cười ứng phó với họ, nói chuyện một hồi, một phụ nữ thấy giờ không còn sớm, muốn về nhà nấu bữa tối cho chồng, những người khác cũng hưởng ứng lục tục trở về nhà, trong sân ồn ào suốt buổi chiều cuối cùng cũng yên tĩnh lại.


Vương Quế Chi cũng đứng dậy đi nấu cơm, Trình Nặc muốn khách sáo giúp đỡ nhưng bị Vương Quế Chi trực tiếp từ chối, cô cũng vui vẻ quay về phòng.



Vừa ngồi xuống giường, cô mới thấy trên điện thoại có một tin nhắn, là của mẹ cô, hỏi thăm cô có quen nơi mới chưa, ăn uống thế nào, ngủ có ngon giấc không, nếu muốn về nhà bà sẽ tìm ba cô nghĩ cách.


Trình Nặc thở dài, cô vất vả lắm mới đè nén được ý muốn về nhà, nhưng mấy lời của mẹ lại khơi dậy mong muốn của cô, nhưng cô lại không muốn nhận thua! Cô ấy chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong một năm, thực hiện ước mơ của mình và trở về trong vinh quang!

Cô đặt điện thoại lại trên gối, vốn định không trả lời câu hỏi nào của mẹ để mẹ yên tâm, thực ra cô cũng không thể gửi tin nhắn được, trong rừng sâu này nào có công ty nào gắn tháp tín hiệu để bắt sóng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận