Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh Ngoan Đừng Trốn!


Từ khi Tô Mạt trở lại, Cảnh Dương đối với cô không có sắc mặt tốt, cho nên bây giờ Tô Mạt trịnh trọng cảm ơn,
Cảnh Dương rất không thoải mái.
Ánh mắt của Lục Thần nhìn Tô Mạt khiến Cảnh Dương chịu không nổi, anh ta muốn rời đi.

Nhân tiện, Trịnh Kỳ, người đang làm giảm cảm giác tồn tại của mình, cũng bị bắt đi.
Khi rời khỏi văn phòng, Trịnh Kỳ đóng cửa rất cẩn thận.
"Đóng cửa lại", Cảnh Dương bất mãn nhìn Trịnh Kỳ, "Cho bọn họ cơ hội tỏ tình sao ha..."
Cảnh Dương nói như vậy, nhưng không có ngăn cản.

Trịnh Kỳ đã biết tính tình của Cảnh Dương từ lâu, nên chỉ nghĩ bây giờ chủ tịch có chút rắc rối với công ty...!Sau tất cả, anh ta vẫn không muốn thất nghiệp nha...
••••
Trong phòng, Lục Thần vẫn đang giải thích, "Mạt Mạt, cô ta đến tìm anh, nhưng anh chưa bao giờ gặp cô ta."
Tô Mạt gật đầu, "Em biết, em tin tưởng anh."
Cô biết rằng Lục Thần không nói dối.

Cô cũng phải thừa nhận rằng khi nghe Lục Thần giải thích, cô...!hơi vui mừng.
Tâm trạng bối rối vì lời nói của Phương Miều Thục đã bị cô gạt hết sang một bên, cuối cùng cô cũng nhớ ra mục đích đến công ty Mộ Hi của mình.
"Em có thể xem sản phẩm mới của công ty anh không?"
"Đó là công ty của chúng ta", Lục Thần đính chính trước khi nói, "Nhà thiết kế ban đầu đã rời đi và không có sản phẩm mới."
Lục Thần hoàn toàn không quan tâm đến công ty, nhà thiết kế rời đi anh cũng không quan tâm, chứ chưa nói đến bất kỳ sản phẩm mới nào.
Tô Mạt ngó người, chợt hỏi: "Hợp đồng với công ty Hubu..."
"Đã hủy hợp đồng.
Để giải quyết sự việc sớm nhất có thể và trở lại với Tô Mạt, Lục Thần trực tiếp chọn biện pháp nhanh nhất, đồng ý chấm dứt hợp đồng.


Công ty Hubu đã bồi thường thiệt hại và vấn đề đã kết thúc.

Với Tô Mạt, anh không muốn mất thời gian vào những việc tầm thường khác.
Tô Mạt sửng sốt, có chút khó tin, "Hợp đồng bị hủy rồi? Về sau phải làm sao?"
"Có anh là đủ rồi", lông mày Lục Thần mang theo ý cười, Tô Mạt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh, anh miểm cười nói: "Mạt Mạt, tương lai anh sẽ dựa vào em."
Không có nhà thiết kế, không có sản phẩm mới, và bây giờ không có nhà cung cấp vải.
Vì vậy, em có thể ở bên cạnh anh? Em có thể đừng rời xa anh không?
Tô Mạt không đoán được suy nghĩ của Lục Thần.

Rốt cuộc, Lục Thần đã từng rất kiêu ngạo, anh đã quen với việc lập chiến lược, không thể tự đặt mình đến mức không còn đường lui.

Vì vậy, Tô Mạt đã rất nóng lòng muốn quay lại khi biết rằng Lục Thần đã suy sụp.
Cô chỉ nghĩ rằng Lục Thần đã mất cảnh giác nhất thời, nhưng cô không bao giờ biết rằng Lục Thần đã đánh cược liều lĩnh, chỉ để gặp lại cô.

Tô Mạt nhìn xuống, nghĩ cách làm thế nào để công ty Mộ Hi hoạt động trở lại, nhưng
Lục Thần đột nhiên gọi và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Mạt Mạt", anh gọi với giọng nhẹ nhàng và đầy mong đợi, "Đến giờ ăn rồi."
Tô Mạt liếc mắt nhìn thời gian, không biết từ lúc nào mà đã là buổi trưa.
"Chà", cô không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Ăn gì?"
Lục Thần cố nén niềm vui, ngập ngừng hỏi: "Món Tứ Xuyên thì sao?"
Trước đây, Tô Mạt thích ăn cay, nhưng Lục Thần không biết khẩu vị của Tô Mạt có thay đổi trong sáu năm qua hay không nên anh cảm thấy hơi lo lăng.
Tô Mạt mỉm cười gật đầu như sáu năm trước, "Được."
Mùi vị vẫn không thay đổi, vẫn như cách đây sáu năm.

Lục Thần cong môi.
Vì vậy, em có thể ở bên anh như sáu năm trước? Không quan trọng em yêu anh không, chỉ cần coi như cứu rỗi anh, em có thể không?
^***
Buổi chiều, Tô Mạt đến đón Tô Phồn Phồn và Cung Trình ở trường.

Tô Mạt đi sớm, bọn chúng vẫn chưa tan học.
Xe dừng ở ven đường, Tô Mạt đưa tay sờ mặt.

Nó vẫn còn một chút nóng.

Nghĩ đến những gì Lục Thần nói sau khi ăn vừa rồi, Tô Mạt có chút hụt hẫng.
Sau khi ăn xong, Tô Mạt nói rằng mình không sao và chuẩn bị rời đi.
Lục Thần do dự vài giây trước rồi nói: "Chúng đang đi học mẫu giáo à?"
Vào ngày hôm qua ở lối vào trường mẫu giáo, Tô Mạt cảm thấy có một tầm mắt, đó là Lục Thần.

Không có gì để phủ nhận, Tô Mạt gật đầu.
"Mạt Mạt", Lục Thần nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng nhưng nghiêm túc, "Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ."

Trái tim Tô Mạt như nhảy lên, giọng điệu của có chút kỳ lạ, "Um...!bốn tuổi."
"Đứa trẻ bốn tuổi vẫn còn rất nhỏ", Lục Thần mím môi, "Chúng cần có cha."
Ánh sáng trong mắt anh có chút hỗn loạn, Lục Thần căng thẳng.

Anh sợ bị từ chối.
"Lục Thần" Tô Mạt giật mình, đồng tử co rút đột ngột, cô lùi lại một bước, "Đó là con của Cung Ngự Thành."
"Anh biết", Lục Thần cười nhẹ, mặt không chút miễn cưỡng, "Anh sẽ coi chúng như con ruột của mình."
Những gì anh nói là sự thật.

Nếu đó là từ Miyagi thì sao? Chỉ cần là của Tô Mạt, anh chấp nhận và yêu tất cả mọi
thứ.
"Mạt Mạt, từ mười năm trước, anh đã không thể buông tay."
Mười năm trước là gì? Tô Mạt hơi bối rối.
Cô luôn nghĩ rằng lần đầu tiên họ gặp nhau là khi họ học năm hai trung học, và sau đó ...!rõ ràng là cô đã dính líu đến Lục Thần một cách vô lương tâm.

Làm thế nào cô lại cảm thấy rằng mọi thứ đang rối tung lên...
Tô Mạt hơi bối rối, không điều chỉnh được tâm lý cho đến khi hai đứa trẻ tan học.

Tô Mạt cứ ngẩn ngơ, phía sau,
Lục Thần lái theo xe cô.
Không phải theo dõi, Lục Thần chỉ lo lắng rằng những gì anh nói sẽ ảnh hưởng quá nhiều đến Tô Mạt, anh sợ cô không an toàn khi tự lái xe.
Đi theo Tô Mạt về nhà, Lục Thần ngồi trong xe.

Một lúc lâu sau, anh chợt mỉm cười, hài lòng.

Tốc độ lái xe của Tô Mạt luôn rất chậm.

Thật tuyệt khi cuối cùng cô ấy đã học được cách bảo vệ sự an toàn của mình.
Đêm khuya.
Cả Tô Phồn Phồn và Cung Trình đều đã ngủ, nhưng Tô Mạt thì lăn lộn trong phòng, không buồn ngủ.


Tô Mạt không nằm nữa mà bật đèn lấy giấy bút ra vẽ.
"Mạt Mạt, từ mười năm trước, anh đã không thể buông tay."
Trong đầu Tô Mạt đột nhiên nhớ tới câu nói này, tay Tô Mạt vừa động, đầu bút chì đột nhiên bị gãy.

Các đường nét trên giấy vẽ lộn xộn và phân tán, có một chút màu tối tô điểm cho nó.

Tô Mạt ngơ ngác nhìn tờ giấy vẽ.
Chợt có cảm hứng, Tô Mạt vội vàng rút một tờ giấy, lấy bút chì ra, vẽ vội một thứ gì đó.

Cây bút được vẽ nhanh chóng, và nguyên mẫu được phác thảo trong vòng vài phút.
Cô chưa vẽ chi tiết, nhưng chỉ cần nhìn vào đường viền thôi cũng đủ kinh ngạc rồi.

Sau khi hoàn thành bản phác thảo, Tô Mạt hơi cong môi, chuẩn bị vẽ lại bản vẽ thiết kế rõ ràng.

Tô Mạt hơi ngạc nhiên đứng dậy định mở cửa thì bất ngờ có người gõ cửa.
Nhìn thấy người đàn ông nhỏ bé đang đứng ở cửa với ly sữa trên tay, Tô Mạt có chút kinh ngạc.
"Trình Trình?" Tô Mạt nghiêng người sờ sờ đầu của cậu nhóc, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Cung Trình bĩu môi, "Con khát, đi phòng bếp uống nước." Vừa nói anh vừa đưa ly sữa trong tay cho Tô Mạt, "Nhìn thấy đèn trong phòng vẫn sáng, nên con tới đưa một ly sữa."
Tô Mạt nhận lấy và cảm thán rằng Cung Trình giống như một chiếc áo khoác đệm bông nhỏ rất ngọt ngào và quan tâm.
"Mẹ vẽ bản thiết kế à?" Cung Trình cúi đầu, Tô Mạt chưa kịp trả lời, liền nói: "Là giúp một người rất quan trọng sao?"
Tay cầm cốc siết chặt, Tô Mạt liếm môi dưới, "Sao con lại hỏi vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận